Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 88: 88: Sao Được Đó Là Đồ Ăn Thừa
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Về đến nhà thì trời đã tối, chú Trương và thím Vương vẫn chưa về.Không biết có phải do Ngũ Vận Uyển nghĩ nhiều quá hay không, cô luôn cảm thấy dù Nam Ngự rất lịch sự với chú Trương và thím Vương, nhưng dường như anh không thích họ ở trong nhà chăm sóc anh."Anh chưa ăn đúng không?” Ngũ Vận Uyển cởi áo khoác, xắn tay áo lên rồi đi vào phòng bếp:“Tôi làm chút đồ cho anh ăn”Lúc mở tủ lạnh ra, cô bất ngờ.Cô thấy món cơm chiên hôm qua được bọc màng bọc thực phẩm cẩn thận.“Em ăn rồi sao?” Đúng lúc này, Nam Ngự đứng dậy đi tới phía sau cô.“Tôi đã ăn rồi” Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn:“Tôi nấu mì cho anhnhé.”Nói rồi cố định đi lấy mì nhưng Nam Ngự lại nằm cổ tay cô:“Không cần, nếu chỉ có một mình tôi ăn vậy ăn cơm chiên còn thừa lại từ hôm qua cũng được"Sau đó, anh lấy cơm chiên trong tủ lạnh ra rồi đi đến lò vi sóng bên cạnh.Ngũ Vận Uyển vội vàng đi theo: "Sao được, đó là đồ ăn thừa."Nam Ngự để ý chuyện ăn uống như vậy, Ngũ Vận Uyển không dám để anh ăn cơm thừa.Nghĩ vậy, Ngũ Vận Uyển muốn giật lại cơm chiên trong tay Nam Ngự, nhưng không ngờ Nam Ngự đột nhiên nâng tay lên, nhướng mày:"Sao không ăn được? Đây là món tôi đã ăn tối qua”Vốn Nam Ngự đã cao hơn Ngũ Vận Uyển hai cái đầu, với động tác này, Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không thể với được món cơm chiên trên tay anh.
Về đến nhà thì trời đã tối, chú Trương và thím Vương vẫn chưa về.
Không biết có phải do Ngũ Vận Uyển nghĩ nhiều quá hay không, cô luôn cảm thấy dù Nam Ngự rất lịch sự với chú Trương và thím Vương, nhưng dường như anh không thích họ ở trong nhà chăm sóc anh.
"Anh chưa ăn đúng không?” Ngũ Vận Uyển cởi áo khoác, xắn tay áo lên rồi đi vào phòng bếp:
“Tôi làm chút đồ cho anh ăn”
Lúc mở tủ lạnh ra, cô bất ngờ.
Cô thấy món cơm chiên hôm qua được bọc màng bọc thực phẩm cẩn thận.
“Em ăn rồi sao?” Đúng lúc này, Nam Ngự đứng dậy đi tới phía sau cô.
“Tôi đã ăn rồi” Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn:
“Tôi nấu mì cho anh
nhé.”
Nói rồi cố định đi lấy mì nhưng Nam Ngự lại nằm cổ tay cô:
“Không cần, nếu chỉ có một mình tôi ăn vậy ăn cơm chiên còn thừa lại từ hôm qua cũng được"
Sau đó, anh lấy cơm chiên trong tủ lạnh ra rồi đi đến lò vi sóng bên cạnh.
Ngũ Vận Uyển vội vàng đi theo: "Sao được, đó là đồ ăn thừa."
Nam Ngự để ý chuyện ăn uống như vậy, Ngũ Vận Uyển không dám để anh ăn cơm thừa.
Nghĩ vậy, Ngũ Vận Uyển muốn giật lại cơm chiên trong tay Nam Ngự, nhưng không ngờ Nam Ngự đột nhiên nâng tay lên, nhướng mày:
"Sao không ăn được? Đây là món tôi đã ăn tối qua”
Vốn Nam Ngự đã cao hơn Ngũ Vận Uyển hai cái đầu, với động tác này, Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không thể với được món cơm chiên trên tay anh.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Về đến nhà thì trời đã tối, chú Trương và thím Vương vẫn chưa về.Không biết có phải do Ngũ Vận Uyển nghĩ nhiều quá hay không, cô luôn cảm thấy dù Nam Ngự rất lịch sự với chú Trương và thím Vương, nhưng dường như anh không thích họ ở trong nhà chăm sóc anh."Anh chưa ăn đúng không?” Ngũ Vận Uyển cởi áo khoác, xắn tay áo lên rồi đi vào phòng bếp:“Tôi làm chút đồ cho anh ăn”Lúc mở tủ lạnh ra, cô bất ngờ.Cô thấy món cơm chiên hôm qua được bọc màng bọc thực phẩm cẩn thận.“Em ăn rồi sao?” Đúng lúc này, Nam Ngự đứng dậy đi tới phía sau cô.“Tôi đã ăn rồi” Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn:“Tôi nấu mì cho anhnhé.”Nói rồi cố định đi lấy mì nhưng Nam Ngự lại nằm cổ tay cô:“Không cần, nếu chỉ có một mình tôi ăn vậy ăn cơm chiên còn thừa lại từ hôm qua cũng được"Sau đó, anh lấy cơm chiên trong tủ lạnh ra rồi đi đến lò vi sóng bên cạnh.Ngũ Vận Uyển vội vàng đi theo: "Sao được, đó là đồ ăn thừa."Nam Ngự để ý chuyện ăn uống như vậy, Ngũ Vận Uyển không dám để anh ăn cơm thừa.Nghĩ vậy, Ngũ Vận Uyển muốn giật lại cơm chiên trong tay Nam Ngự, nhưng không ngờ Nam Ngự đột nhiên nâng tay lên, nhướng mày:"Sao không ăn được? Đây là món tôi đã ăn tối qua”Vốn Nam Ngự đã cao hơn Ngũ Vận Uyển hai cái đầu, với động tác này, Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không thể với được món cơm chiên trên tay anh.