Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 110: 110: Dạ Tiệc Như Thế Này Sao
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô bất cẩn quá.Biết rõ trước mặt mọi người Nam Ngự là người tàn tật, không thể nhảy được, thế mà cô còn nói điều không nên nói như thế.Trái ngược với sự căng thẳng của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự rất bình tĩnh, khóe miệng vẫn cong lên, anh nói với giọng từ tốn: “Vậy sao?”Bây giờ Ngũ Vận Uyển không dám nói thêm gì nữa, cứ im lặng cho đến khi đến đích.Nam Ngự lăn xe lăn xuống trước, sau đó đỡ Ngũ Vận Uyển xuống sau.Ngũ Vận Uyển dè dặt bước xuống xe, nhìn thấy biệt thự trước mặt thì ngẩn ra.Đó là một tòa biệt thự rất lớn, có rất nhiều hãng xe hơi nổi tiếng đỗ trước biệt thự, liên tục có những cô gái trẻ trung xinh đẹp được những người đàn ông tuấn tú đỡ xuống xe.Ngũ Vận Uyển chợt ngẩn ngơ.Dạ tiệc như thế này sao??Cũng giống như trong phim vậy.Đầu óc cô trống rỗng, chỉ để mặc cho Nam Ngự dắt tay mình đi vào biệt thự.Trên đường đi, họ gặp được rất nhiều người, hình như đều là người nhà họ Nam hoặc là gia tộc quan hệ lâu năm với nhà họ Nam vì vậy đều biết thân.phận của Nam Ngự và lập tức nở nụ cười lịch sự xen lẫn tôn kính: “Cậu hai”Thái độ của những người đó nho nhã, lễ độ, nhưng Ngũ Vận Uyển vẫn phát hiện ánh mắt của họ liên tục liếc về phía mình với ánh mắt tò mò và đánh giá.Ngũ Vận Uyển cố gắng làm lơ những ánh mắt ấy và đi theo Nam Ngự vào biệt thự.Phòng tiệc trong biệt thự rất lớn, được trang hoàng tao nhã và sang trọng.Nam Ngự dẫn Ngũ Vận Uyển đi về phía bàn chính, từ đằng xa cô đã trồng thấy Lâm Tiểu Như và Nam Bá.Nam Bả mặc âu phục màu xám được cắt may khéo léo, thoạt trông vô cùng điển trai.Lâm Tiểu Như mặc váy dài màu vàng tươi, trông cô ta như đóa hoa nở rộ, vô cùng diễm lệ."Ôi chao, Nam Ngự, cậu đến rồi đấy à!”.Người trước tiên nhìn thấy Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển là một người đàn ôngngồi cạnh Nam Bá, khoảng chừng chưa tới năm mươi tuổi, mặt mũi trông cũng sáng sủa đàng hoàng.Thế nhưng ánh mắt của ông ta quá lõi đời nên khiến người ta cảm thấy không thoải mái.Ngũ Vận Uyển đoán ra được ngay, đó chính là Nam Tiêu - anh của Nam Ngự, ba của Nam Bá.Nam Tiêu lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang Ngũ Vận Uyển, nụ cười của ông ta trở nên thâm ý: “Đây là em dâu đúng không, nghe danh đã lâu.Nào, nào, nào, mau ngồi xuống đi.”Ngũ Vận Uyển theo Nam Ngự ngồi vào chỗ của mình trên bàn, Nam Ngự nhanh chóng giới thiệu những người đang ngồi, Ngũ Vận Uyển lịch sự chào hỏi từng người một..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô bất cẩn quá.
Biết rõ trước mặt mọi người Nam Ngự là người tàn tật, không thể nhảy được, thế mà cô còn nói điều không nên nói như thế.
Trái ngược với sự căng thẳng của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự rất bình tĩnh, khóe miệng vẫn cong lên, anh nói với giọng từ tốn: “Vậy sao?”
Bây giờ Ngũ Vận Uyển không dám nói thêm gì nữa, cứ im lặng cho đến khi đến đích.
Nam Ngự lăn xe lăn xuống trước, sau đó đỡ Ngũ Vận Uyển xuống sau.
Ngũ Vận Uyển dè dặt bước xuống xe, nhìn thấy biệt thự trước mặt thì ngẩn ra.
Đó là một tòa biệt thự rất lớn, có rất nhiều hãng xe hơi nổi tiếng đỗ trước biệt thự, liên tục có những cô gái trẻ trung xinh đẹp được những người đàn ông tuấn tú đỡ xuống xe.
Ngũ Vận Uyển chợt ngẩn ngơ.
Dạ tiệc như thế này sao??
Cũng giống như trong phim vậy.
Đầu óc cô trống rỗng, chỉ để mặc cho Nam Ngự dắt tay mình đi vào biệt thự.
Trên đường đi, họ gặp được rất nhiều người, hình như đều là người nhà họ Nam hoặc là gia tộc quan hệ lâu năm với nhà họ Nam vì vậy đều biết thân.
phận của Nam Ngự và lập tức nở nụ cười lịch sự xen lẫn tôn kính: “Cậu hai”
Thái độ của những người đó nho nhã, lễ độ, nhưng Ngũ Vận Uyển vẫn phát hiện ánh mắt của họ liên tục liếc về phía mình với ánh mắt tò mò và đánh giá.
Ngũ Vận Uyển cố gắng làm lơ những ánh mắt ấy và đi theo Nam Ngự vào biệt thự.
Phòng tiệc trong biệt thự rất lớn, được trang hoàng tao nhã và sang trọng.
Nam Ngự dẫn Ngũ Vận Uyển đi về phía bàn chính, từ đằng xa cô đã trồng thấy Lâm Tiểu Như và Nam Bá.
Nam Bả mặc âu phục màu xám được cắt may khéo léo, thoạt trông vô cùng điển trai.
Lâm Tiểu Như mặc váy dài màu vàng tươi, trông cô ta như đóa hoa nở rộ, vô cùng diễm lệ.
"Ôi chao, Nam Ngự, cậu đến rồi đấy à!”.
Người trước tiên nhìn thấy Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển là một người đàn ông
ngồi cạnh Nam Bá, khoảng chừng chưa tới năm mươi tuổi, mặt mũi trông cũng sáng sủa đàng hoàng.
Thế nhưng ánh mắt của ông ta quá lõi đời nên khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Ngũ Vận Uyển đoán ra được ngay, đó chính là Nam Tiêu - anh của Nam Ngự, ba của Nam Bá.
Nam Tiêu lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang Ngũ Vận Uyển, nụ cười của ông ta trở nên thâm ý: “Đây là em dâu đúng không, nghe danh đã lâu.
Nào, nào, nào, mau ngồi xuống đi.”
Ngũ Vận Uyển theo Nam Ngự ngồi vào chỗ của mình trên bàn, Nam Ngự nhanh chóng giới thiệu những người đang ngồi, Ngũ Vận Uyển lịch sự chào hỏi từng người một.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô bất cẩn quá.Biết rõ trước mặt mọi người Nam Ngự là người tàn tật, không thể nhảy được, thế mà cô còn nói điều không nên nói như thế.Trái ngược với sự căng thẳng của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự rất bình tĩnh, khóe miệng vẫn cong lên, anh nói với giọng từ tốn: “Vậy sao?”Bây giờ Ngũ Vận Uyển không dám nói thêm gì nữa, cứ im lặng cho đến khi đến đích.Nam Ngự lăn xe lăn xuống trước, sau đó đỡ Ngũ Vận Uyển xuống sau.Ngũ Vận Uyển dè dặt bước xuống xe, nhìn thấy biệt thự trước mặt thì ngẩn ra.Đó là một tòa biệt thự rất lớn, có rất nhiều hãng xe hơi nổi tiếng đỗ trước biệt thự, liên tục có những cô gái trẻ trung xinh đẹp được những người đàn ông tuấn tú đỡ xuống xe.Ngũ Vận Uyển chợt ngẩn ngơ.Dạ tiệc như thế này sao??Cũng giống như trong phim vậy.Đầu óc cô trống rỗng, chỉ để mặc cho Nam Ngự dắt tay mình đi vào biệt thự.Trên đường đi, họ gặp được rất nhiều người, hình như đều là người nhà họ Nam hoặc là gia tộc quan hệ lâu năm với nhà họ Nam vì vậy đều biết thân.phận của Nam Ngự và lập tức nở nụ cười lịch sự xen lẫn tôn kính: “Cậu hai”Thái độ của những người đó nho nhã, lễ độ, nhưng Ngũ Vận Uyển vẫn phát hiện ánh mắt của họ liên tục liếc về phía mình với ánh mắt tò mò và đánh giá.Ngũ Vận Uyển cố gắng làm lơ những ánh mắt ấy và đi theo Nam Ngự vào biệt thự.Phòng tiệc trong biệt thự rất lớn, được trang hoàng tao nhã và sang trọng.Nam Ngự dẫn Ngũ Vận Uyển đi về phía bàn chính, từ đằng xa cô đã trồng thấy Lâm Tiểu Như và Nam Bá.Nam Bả mặc âu phục màu xám được cắt may khéo léo, thoạt trông vô cùng điển trai.Lâm Tiểu Như mặc váy dài màu vàng tươi, trông cô ta như đóa hoa nở rộ, vô cùng diễm lệ."Ôi chao, Nam Ngự, cậu đến rồi đấy à!”.Người trước tiên nhìn thấy Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển là một người đàn ôngngồi cạnh Nam Bá, khoảng chừng chưa tới năm mươi tuổi, mặt mũi trông cũng sáng sủa đàng hoàng.Thế nhưng ánh mắt của ông ta quá lõi đời nên khiến người ta cảm thấy không thoải mái.Ngũ Vận Uyển đoán ra được ngay, đó chính là Nam Tiêu - anh của Nam Ngự, ba của Nam Bá.Nam Tiêu lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang Ngũ Vận Uyển, nụ cười của ông ta trở nên thâm ý: “Đây là em dâu đúng không, nghe danh đã lâu.Nào, nào, nào, mau ngồi xuống đi.”Ngũ Vận Uyển theo Nam Ngự ngồi vào chỗ của mình trên bàn, Nam Ngự nhanh chóng giới thiệu những người đang ngồi, Ngũ Vận Uyển lịch sự chào hỏi từng người một..