Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 112: 112: Trời Ạ Đó Là Gì Vậy
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt Nam Bá thoáng hiện sự phẫn nộ.Anh ta chợt cười lạnh nói với giọng điệu khó hiểu: "Chú đúng là chiều thím thật"Tay Ngũ Vận Uyển đang cầm đũa lập tức cứng đờ.Nam Bá lại muốn làm gì vậy?Nam Ngự hờ hững liếc nhìn Nam Bá, "Tôi chiều vợ mình thì có vấn đề gì chứ?"Nam Bá càng tức giận hơn, giọng điệu cũng trở nên khó chịu, "Chú chiều thì không sai nhưng cháu sợ là phẩm hạnh của thím không xứng với sự cưng chiều của chú"Một câu nói này giống như quả bom nổ mạnh, trên bàn ăn chính đột nhiên yên tĩnh, mặt mọi người đều biến sắc.Ngũ Vận Uyển tái mặt.Mà sắc mặt Nam Ngự lại vô cùng lạnh lùng, "Nam Bá, cậu muốn nói gì?""Tôi không muốn nói gì cả." Nam Bá thấy Nam Ngự dường như tức giận, tâm trạng lại tốt hơn: "Nhưng tôi vừa khéo học cùng trường đại học với thím, bởi vậy cũng xem như biết chút tin tức liên quan tới thời sinh viên của thím."Ông cụ Nam lại là người đầu tiên mất kiên nhẫn khi nghe Nam Bá nhiều lần úp úp mở mở như vậy.Ông cụ đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống, mất kiên nhẫn nói, "Cháu có chuyện gì thì mau nói ra, có rắm mau thả, bớt ngồi đây nói bóng nói gió đi.Cụ thấy cũng phiền lòng"Trước đây Ngũ Vận Uyển đã nghe nói ông cụ Nam từng là quân nhân còn lập được công lao rất lớn.Sau khi ông cụ xuất ngũ đã xuống vùng biển buôn bán, dựa vào sự thông minh và bản lĩnh của mình lại nhanh chóng đứng vững ở thành phố S.Nhưng dù sao ông cụ cũng là người trong quân đội đi ra, trong cuộc sống ít nhiều không câu nệ tiểu tiết, ghét nhất là người khác làm mấy chuyện vòng VO."Trời ạ, đó là gì vậy?"Mọi người bị tiếng thét chói tai này cắt ngang mạch suy nghĩ, chợt ngẩng đầulên, lại đột nhiên nhìn thấy màn hình lớn trước mặt sáng lên..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt Nam Bá thoáng hiện sự phẫn nộ.
Anh ta chợt cười lạnh nói với giọng điệu khó hiểu: "Chú đúng là chiều thím thật"
Tay Ngũ Vận Uyển đang cầm đũa lập tức cứng đờ.
Nam Bá lại muốn làm gì vậy?
Nam Ngự hờ hững liếc nhìn Nam Bá, "Tôi chiều vợ mình thì có vấn đề gì chứ?"
Nam Bá càng tức giận hơn, giọng điệu cũng trở nên khó chịu, "Chú chiều thì không sai nhưng cháu sợ là phẩm hạnh của thím không xứng với sự cưng chiều của chú"
Một câu nói này giống như quả bom nổ mạnh, trên bàn ăn chính đột nhiên yên tĩnh, mặt mọi người đều biến sắc.
Ngũ Vận Uyển tái mặt.
Mà sắc mặt Nam Ngự lại vô cùng lạnh lùng, "Nam Bá, cậu muốn nói gì?"
"Tôi không muốn nói gì cả." Nam Bá thấy Nam Ngự dường như tức giận, tâm trạng lại tốt hơn: "Nhưng tôi vừa khéo học cùng trường đại học với thím, bởi vậy cũng xem như biết chút tin tức liên quan tới thời sinh viên của thím."
Ông cụ Nam lại là người đầu tiên mất kiên nhẫn khi nghe Nam Bá nhiều lần úp úp mở mở như vậy.
Ông cụ đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống, mất kiên nhẫn nói, "Cháu có chuyện gì thì mau nói ra, có rắm mau thả, bớt ngồi đây nói bóng nói gió đi.
Cụ thấy cũng phiền lòng"
Trước đây Ngũ Vận Uyển đã nghe nói ông cụ Nam từng là quân nhân còn lập được công lao rất lớn.
Sau khi ông cụ xuất ngũ đã xuống vùng biển buôn bán, dựa vào sự thông minh và bản lĩnh của mình lại nhanh chóng đứng vững ở thành phố S.
Nhưng dù sao ông cụ cũng là người trong quân đội đi ra, trong cuộc sống ít nhiều không câu nệ tiểu tiết, ghét nhất là người khác làm mấy chuyện vòng VO.
"Trời ạ, đó là gì vậy?"
Mọi người bị tiếng thét chói tai này cắt ngang mạch suy nghĩ, chợt ngẩng đầu
lên, lại đột nhiên nhìn thấy màn hình lớn trước mặt sáng lên.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt Nam Bá thoáng hiện sự phẫn nộ.Anh ta chợt cười lạnh nói với giọng điệu khó hiểu: "Chú đúng là chiều thím thật"Tay Ngũ Vận Uyển đang cầm đũa lập tức cứng đờ.Nam Bá lại muốn làm gì vậy?Nam Ngự hờ hững liếc nhìn Nam Bá, "Tôi chiều vợ mình thì có vấn đề gì chứ?"Nam Bá càng tức giận hơn, giọng điệu cũng trở nên khó chịu, "Chú chiều thì không sai nhưng cháu sợ là phẩm hạnh của thím không xứng với sự cưng chiều của chú"Một câu nói này giống như quả bom nổ mạnh, trên bàn ăn chính đột nhiên yên tĩnh, mặt mọi người đều biến sắc.Ngũ Vận Uyển tái mặt.Mà sắc mặt Nam Ngự lại vô cùng lạnh lùng, "Nam Bá, cậu muốn nói gì?""Tôi không muốn nói gì cả." Nam Bá thấy Nam Ngự dường như tức giận, tâm trạng lại tốt hơn: "Nhưng tôi vừa khéo học cùng trường đại học với thím, bởi vậy cũng xem như biết chút tin tức liên quan tới thời sinh viên của thím."Ông cụ Nam lại là người đầu tiên mất kiên nhẫn khi nghe Nam Bá nhiều lần úp úp mở mở như vậy.Ông cụ đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống, mất kiên nhẫn nói, "Cháu có chuyện gì thì mau nói ra, có rắm mau thả, bớt ngồi đây nói bóng nói gió đi.Cụ thấy cũng phiền lòng"Trước đây Ngũ Vận Uyển đã nghe nói ông cụ Nam từng là quân nhân còn lập được công lao rất lớn.Sau khi ông cụ xuất ngũ đã xuống vùng biển buôn bán, dựa vào sự thông minh và bản lĩnh của mình lại nhanh chóng đứng vững ở thành phố S.Nhưng dù sao ông cụ cũng là người trong quân đội đi ra, trong cuộc sống ít nhiều không câu nệ tiểu tiết, ghét nhất là người khác làm mấy chuyện vòng VO."Trời ạ, đó là gì vậy?"Mọi người bị tiếng thét chói tai này cắt ngang mạch suy nghĩ, chợt ngẩng đầulên, lại đột nhiên nhìn thấy màn hình lớn trước mặt sáng lên..