Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 143: 143: Một Vòng Tay Ấm Áp
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngũ Vận Uyển sửng sốt, mở hộp cơm ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có những món ăn tinh xảo do thím Trường chuẩn bị.Ngũ Vận Uyển ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nam Ngự,"Anh đặc biệt đến bên dưới công ty tôi để mang cơm cho tôi sao?"Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Ngũ Vận Uyển quá mức nghi hoặc, Nam Ngự có chút mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, ho khan một tiếng,“Không phải tôi đến công ty họp, tiện đường mang cho em thôi"Ngũ Vận Uyển không khỏi phì cười thành tiếng.Cho dù là Nam Ngự anh minh cũng sẽ có lúc nói sai.Công ty của cô ở phía Tây, nhà của họ ở phía Đông, mà công ty của Nam Ngự ở giữa, làm gì có chuyện tiện đường chứ?Nhưng Ngũ Vận Uyển biết Nam Ngư da mặt mỏng, đương nhiên sẽ không chọc thủng, chỉ ôm hộp cơm trong tay, nhẹ nhàng nói:"Nam Ngự, cảm ơn anh"Lúc này Nam Ngự mới nhìn cô, trong xe mờ ảo, đôi mắt anh sáng như sao trời, lấp lánh.“Không cần cảm ơn” Anh thấp giọng nói, giọng điệu mang theo chút nhẹ nhàng mà bản thân anh cũng không nhận ra,“Mang lên ăn đi, tăng ca không tiện ra ngoài quá lâu đúng không?"Ngũ Vận Uyển gật đầu, mở cửa xe chuẩn bị đi ra.Nói xong, cô vội vàng muốn xuống xe.Nhưng không ngờ, chân cô còn chưa bước ra ngoài thì tay đột nhiên bị bắt lấy.Giây tiếp theo, Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã bị kéo lại và rơi vào một vòng tay ấm áp..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, mở hộp cơm ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có những món ăn tinh xảo do thím Trường chuẩn bị.
Ngũ Vận Uyển ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nam Ngự,
"Anh đặc biệt đến bên dưới công ty tôi để mang cơm cho tôi sao?"
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Ngũ Vận Uyển quá mức nghi hoặc, Nam Ngự có chút mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, ho khan một tiếng,
“Không phải tôi đến công ty họp, tiện đường mang cho em thôi"
Ngũ Vận Uyển không khỏi phì cười thành tiếng.
Cho dù là Nam Ngự anh minh cũng sẽ có lúc nói sai.
Công ty của cô ở phía Tây, nhà của họ ở phía Đông, mà công ty của Nam Ngự ở giữa, làm gì có chuyện tiện đường chứ?
Nhưng Ngũ Vận Uyển biết Nam Ngư da mặt mỏng, đương nhiên sẽ không chọc thủng, chỉ ôm hộp cơm trong tay, nhẹ nhàng nói:
"Nam Ngự, cảm ơn anh"
Lúc này Nam Ngự mới nhìn cô, trong xe mờ ảo, đôi mắt anh sáng như sao trời, lấp lánh.
“Không cần cảm ơn” Anh thấp giọng nói, giọng điệu mang theo chút nhẹ nhàng mà bản thân anh cũng không nhận ra,
“Mang lên ăn đi, tăng ca không tiện ra ngoài quá lâu đúng không?"
Ngũ Vận Uyển gật đầu, mở cửa xe chuẩn bị đi ra.
Nói xong, cô vội vàng muốn xuống xe.
Nhưng không ngờ, chân cô còn chưa bước ra ngoài thì tay đột nhiên bị bắt lấy.
Giây tiếp theo, Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã bị kéo lại và rơi vào một vòng tay ấm áp.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngũ Vận Uyển sửng sốt, mở hộp cơm ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có những món ăn tinh xảo do thím Trường chuẩn bị.Ngũ Vận Uyển ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nam Ngự,"Anh đặc biệt đến bên dưới công ty tôi để mang cơm cho tôi sao?"Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Ngũ Vận Uyển quá mức nghi hoặc, Nam Ngự có chút mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, ho khan một tiếng,“Không phải tôi đến công ty họp, tiện đường mang cho em thôi"Ngũ Vận Uyển không khỏi phì cười thành tiếng.Cho dù là Nam Ngự anh minh cũng sẽ có lúc nói sai.Công ty của cô ở phía Tây, nhà của họ ở phía Đông, mà công ty của Nam Ngự ở giữa, làm gì có chuyện tiện đường chứ?Nhưng Ngũ Vận Uyển biết Nam Ngư da mặt mỏng, đương nhiên sẽ không chọc thủng, chỉ ôm hộp cơm trong tay, nhẹ nhàng nói:"Nam Ngự, cảm ơn anh"Lúc này Nam Ngự mới nhìn cô, trong xe mờ ảo, đôi mắt anh sáng như sao trời, lấp lánh.“Không cần cảm ơn” Anh thấp giọng nói, giọng điệu mang theo chút nhẹ nhàng mà bản thân anh cũng không nhận ra,“Mang lên ăn đi, tăng ca không tiện ra ngoài quá lâu đúng không?"Ngũ Vận Uyển gật đầu, mở cửa xe chuẩn bị đi ra.Nói xong, cô vội vàng muốn xuống xe.Nhưng không ngờ, chân cô còn chưa bước ra ngoài thì tay đột nhiên bị bắt lấy.Giây tiếp theo, Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã bị kéo lại và rơi vào một vòng tay ấm áp..