Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 152: 152: Rốt Cuộc Là Như Thế Nào
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Ngũ Vận Uyển ngủ say, Dương Tá đến bệnh viện, trên tay xách món canh gà thím Trương vừa nấu xong."Sếp Nam, đây là..." Dương Tá bước vào phòng bệnh, đang định nói chuyện thì Nam Ngự làm động tác ra hiệu im lặng.Dương Tá sững sờ, lúc này mới để ý thấy Ngũ Vận Uyển đang ngủ trên giường, liền nhanh chóng im lặng rồi theo Nam Ngự rời khỏi phòng bệnh.“Nói đi.” Khi Nam Ngự đi đến hành lang mới nhàn nhạt nói, “Đã điều tra rõ quá trình Ngữ Vận Uyển bị thương chưa?""Vâng, tôi đã hỏi bảo vệ của tòa nhà rồi, rất nhiều người đã nhìn thấy""Rốt cuộc là như thế nào?""Không phải tòa soạn của họ vạch trần một nhà máy gia công thực phẩm gian trá sao? Xưởng gia công đó đã đóng cửa rồi, lúc trước đã nợ lương của rất nhiều người, bây giờ cũng không thể giao ra được.Vì vậy có một công nhân cực đoan chuẩn bị đến tìm Nam Bá để trả thù, sau đó thì.." Dương Tác nói rồi đột nhiên do dự, có chút không dám tiếp tục nói nữa.Đôi mắt đen của Nam Ngự hơi trầm xuống, "Nói"Dương Tá cắn răng nói tiếp, "Người đó vốn dĩ tấn công Nam Bá, nhưng vì bảo vệ Nam Bá, mợ chủ đã, đã lao ra ngăn cản.Kẻ hành hung nổi giận liền đâm mợ chủ bị thương"Khi Dương Tú nói những điều này đã cẩn thận quan sát biểu cảm của Nam Ngự.Nhưng vẻ mặt của Nam Ngự vẫn rất bình tĩnh.vậy hơi cau mày, cầm lấy thìa trên tay của cô, "Để tôi"Vừa nói, anh vừa múc một thìa canh gà, nhẹ nhàng thổi vài hơi rồi đưa lênmiệng Ngũ Vận Uyển..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Ngũ Vận Uyển ngủ say, Dương Tá đến bệnh viện, trên tay xách món canh gà thím Trương vừa nấu xong.
"Sếp Nam, đây là..." Dương Tá bước vào phòng bệnh, đang định nói chuyện thì Nam Ngự làm động tác ra hiệu im lặng.
Dương Tá sững sờ, lúc này mới để ý thấy Ngũ Vận Uyển đang ngủ trên giường, liền nhanh chóng im lặng rồi theo Nam Ngự rời khỏi phòng bệnh.
“Nói đi.” Khi Nam Ngự đi đến hành lang mới nhàn nhạt nói, “Đã điều tra rõ quá trình Ngữ Vận Uyển bị thương chưa?"
"Vâng, tôi đã hỏi bảo vệ của tòa nhà rồi, rất nhiều người đã nhìn thấy"
"Rốt cuộc là như thế nào?"
"Không phải tòa soạn của họ vạch trần một nhà máy gia công thực phẩm gian trá sao? Xưởng gia công đó đã đóng cửa rồi, lúc trước đã nợ lương của rất nhiều người, bây giờ cũng không thể giao ra được.
Vì vậy có một công nhân cực đoan chuẩn bị đến tìm Nam Bá để trả thù, sau đó thì.." Dương Tác nói rồi đột nhiên do dự, có chút không dám tiếp tục nói nữa.
Đôi mắt đen của Nam Ngự hơi trầm xuống, "Nói"
Dương Tá cắn răng nói tiếp, "Người đó vốn dĩ tấn công Nam Bá, nhưng vì bảo vệ Nam Bá, mợ chủ đã, đã lao ra ngăn cản.
Kẻ hành hung nổi giận liền đâm mợ chủ bị thương"
Khi Dương Tú nói những điều này đã cẩn thận quan sát biểu cảm của Nam Ngự.
Nhưng vẻ mặt của Nam Ngự vẫn rất bình tĩnh.
vậy hơi cau mày, cầm lấy thìa trên tay của cô, "Để tôi"
Vừa nói, anh vừa múc một thìa canh gà, nhẹ nhàng thổi vài hơi rồi đưa lên
miệng Ngũ Vận Uyển.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Ngũ Vận Uyển ngủ say, Dương Tá đến bệnh viện, trên tay xách món canh gà thím Trương vừa nấu xong."Sếp Nam, đây là..." Dương Tá bước vào phòng bệnh, đang định nói chuyện thì Nam Ngự làm động tác ra hiệu im lặng.Dương Tá sững sờ, lúc này mới để ý thấy Ngũ Vận Uyển đang ngủ trên giường, liền nhanh chóng im lặng rồi theo Nam Ngự rời khỏi phòng bệnh.“Nói đi.” Khi Nam Ngự đi đến hành lang mới nhàn nhạt nói, “Đã điều tra rõ quá trình Ngữ Vận Uyển bị thương chưa?""Vâng, tôi đã hỏi bảo vệ của tòa nhà rồi, rất nhiều người đã nhìn thấy""Rốt cuộc là như thế nào?""Không phải tòa soạn của họ vạch trần một nhà máy gia công thực phẩm gian trá sao? Xưởng gia công đó đã đóng cửa rồi, lúc trước đã nợ lương của rất nhiều người, bây giờ cũng không thể giao ra được.Vì vậy có một công nhân cực đoan chuẩn bị đến tìm Nam Bá để trả thù, sau đó thì.." Dương Tác nói rồi đột nhiên do dự, có chút không dám tiếp tục nói nữa.Đôi mắt đen của Nam Ngự hơi trầm xuống, "Nói"Dương Tá cắn răng nói tiếp, "Người đó vốn dĩ tấn công Nam Bá, nhưng vì bảo vệ Nam Bá, mợ chủ đã, đã lao ra ngăn cản.Kẻ hành hung nổi giận liền đâm mợ chủ bị thương"Khi Dương Tú nói những điều này đã cẩn thận quan sát biểu cảm của Nam Ngự.Nhưng vẻ mặt của Nam Ngự vẫn rất bình tĩnh.vậy hơi cau mày, cầm lấy thìa trên tay của cô, "Để tôi"Vừa nói, anh vừa múc một thìa canh gà, nhẹ nhàng thổi vài hơi rồi đưa lênmiệng Ngũ Vận Uyển..