Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 155: 155: Năm Đó Cô Nợ Nam Bá À

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển không ngờ tự nhiên Nam Ngự lại hỏi vấn đề này, ngạc nhiên một lúc mới nói: "Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, khi đó tôi chỉ muốn ngăn người đàn ông ấy lại.Tôi cũng không ngờ người đó lại phát rồ đến vậy, lại ra tay với tôi."Ánh mắt Nam Ngự khẽ co rút nhưng vẫn không nói gì thêm."Nhưng lần này cứu được Nam Bá cũng rất tốt.Dường như Ngũ Vận Uyển.chợt nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt loé lên,"Ít nhất vậy thì tôi sẽ không thấy tôi nợ anh ta thứ gì nữa."Lúc này Nam Ngự mới nhìn sang Ngũ Vận Uyển: "Nợ cậu ta?""Ừm" Ngũ Vận Uyển gật đầu, "Lúc tôi còn đi học, thật ra kẹt tiền học phí.Tôi luôn xin học bổng và làm thêm, Nam Bá đã âm thầm giúp tôi rất nhiều."Một mình Ngũ Nhã Phân nuôi cô khôn lớn, sức khoẻ Ngũ Nhã Phân không được tốt lắm, đặc biệt là khi cô lên đại học, hoàn toàn không thể chèo chống nổi tiền học và tiền sinh hoạt của cô.Bởi thế cô luôn xin học bổng, cũng có vừa học vừa làm nhưng suy cho cùng nhân tài ở Đại học Z xuất hiện liên tục, cơ hội kiếm việc làm thêm và học bổng không dễ đến vậy.Nhưng không biết tại sao mặc dù thành tích của cô không tốt lắm nhưng học bổng lúc nào cũng là học bổng loại một.Không những thế, lần nào cô cũng "may mắn tìm được việc làm vừa tiện vừa lượng cao.Lúc trước cô còn nghĩ rằng trời phù hộ mình nhưng từ sau khi biết Nam Bá là cậu chủ nhỏ nhà họ Nam, cô mới hiểu ra, có lẽ Nam Bá đã âm thầm giúp đỡ mình.Ngũ Vận Uyển không thích mắc nợ người khác, đặc biệt là bây giờ quan hệ giữa cô và Nam Bá đang gượng gạo như vậy.Vì vậy, lần này cứu anh ta một lần, cũng xem như trả ơn anh ta.Từ nay về sau, dù là lúc trẻ cô đã từng nợ anh ta hay hay là những tổn thương bây giờ anh ta đã gây ra cho cô thì hai người không nợ nhau nữa.Ngũ Vận Uyển đang nhớ về chuyện cũ nên thoáng ngẩn ngơ, không để ý Nam Ngự ở bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt u ám.Năm đó cô nợ Nam Bá à?Nam Ngự không biết miêu tả cảm xúc trong lòng mình thế nào.Anh đã xuất hiện quá muộn trong cuộc đời cô rồi sao?Ngũ Vận Uyển mà anh biết đã là một người phụ nữ độc lập thích gánh vác mọi thứ trên vai.Nhưng anh không biết có của quá khứ cũng chỉ là một sinh viên bình thường, bị cái nghèo của gia đình và nỗi nhục của thân thể làm cho không ngẩng đầu lên được.Nhưng Nam Bá lại quen cô vào chính khoảng thời gian đó, âm thầm cho cô sự yêu thương và ủng hộ đầu tiên.Nam Ngự chợt giơ tay nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển.Cảm xúc ấm áp truyền đến, Ngũ Vận Uyển bất ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Ngự: "Nam Ngự, anh sao vậy?"Nam Ngự nhìn cô, sắc mặt phức tạp, chỉ thì thầm: "Không sao hết, tôi chỉ đang nghĩ nếu gặp em sớm hơn thì tốt biết bao."Dù không thể gặp cô thời sinh viên thì nếu anh được gặp cô vào hai năm trước, khi cô yếu đuối nhất, cứu cô cũng được..

Ngũ Vận Uyển không ngờ tự nhiên Nam Ngự lại hỏi vấn đề này, ngạc nhiên một lúc mới nói: "Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, khi đó tôi chỉ muốn ngăn người đàn ông ấy lại.

Tôi cũng không ngờ người đó lại phát rồ đến vậy, lại ra tay với tôi."

Ánh mắt Nam Ngự khẽ co rút nhưng vẫn không nói gì thêm.

"Nhưng lần này cứu được Nam Bá cũng rất tốt.

Dường như Ngũ Vận Uyển.

chợt nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt loé lên,

"Ít nhất vậy thì tôi sẽ không thấy tôi nợ anh ta thứ gì nữa."

Lúc này Nam Ngự mới nhìn sang Ngũ Vận Uyển: "Nợ cậu ta?"

"Ừm" Ngũ Vận Uyển gật đầu, "Lúc tôi còn đi học, thật ra kẹt tiền học phí.

Tôi luôn xin học bổng và làm thêm, Nam Bá đã âm thầm giúp tôi rất nhiều."

Một mình Ngũ Nhã Phân nuôi cô khôn lớn, sức khoẻ Ngũ Nhã Phân không được tốt lắm, đặc biệt là khi cô lên đại học, hoàn toàn không thể chèo chống nổi tiền học và tiền sinh hoạt của cô.

Bởi thế cô luôn xin học bổng, cũng có vừa học vừa làm nhưng suy cho cùng nhân tài ở Đại học Z xuất hiện liên tục, cơ hội kiếm việc làm thêm và học bổng không dễ đến vậy.

Nhưng không biết tại sao mặc dù thành tích của cô không tốt lắm nhưng học bổng lúc nào cũng là học bổng loại một.

Không những thế, lần nào cô cũng "may mắn tìm được việc làm vừa tiện vừa lượng cao.

Lúc trước cô còn nghĩ rằng trời phù hộ mình nhưng từ sau khi biết Nam Bá là cậu chủ nhỏ nhà họ Nam, cô mới hiểu ra, có lẽ Nam Bá đã âm thầm giúp đỡ mình.

Ngũ Vận Uyển không thích mắc nợ người khác, đặc biệt là bây giờ quan hệ giữa cô và Nam Bá đang gượng gạo như vậy.

Vì vậy, lần này cứu anh ta một lần, cũng xem như trả ơn anh ta.

Từ nay về sau, dù là lúc trẻ cô đã từng nợ anh ta hay hay là những tổn thương bây giờ anh ta đã gây ra cho cô thì hai người không nợ nhau nữa.

Ngũ Vận Uyển đang nhớ về chuyện cũ nên thoáng ngẩn ngơ, không để ý Nam Ngự ở bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt u ám.

Năm đó cô nợ Nam Bá à?

Nam Ngự không biết miêu tả cảm xúc trong lòng mình thế nào.

Anh đã xuất hiện quá muộn trong cuộc đời cô rồi sao?

Ngũ Vận Uyển mà anh biết đã là một người phụ nữ độc lập thích gánh vác mọi thứ trên vai.

Nhưng anh không biết có của quá khứ cũng chỉ là một sinh viên bình thường, bị cái nghèo của gia đình và nỗi nhục của thân thể làm cho không ngẩng đầu lên được.

Nhưng Nam Bá lại quen cô vào chính khoảng thời gian đó, âm thầm cho cô sự yêu thương và ủng hộ đầu tiên.

Nam Ngự chợt giơ tay nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển.

Cảm xúc ấm áp truyền đến, Ngũ Vận Uyển bất ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Ngự: "Nam Ngự, anh sao vậy?"

Nam Ngự nhìn cô, sắc mặt phức tạp, chỉ thì thầm: "Không sao hết, tôi chỉ đang nghĩ nếu gặp em sớm hơn thì tốt biết bao."

Dù không thể gặp cô thời sinh viên thì nếu anh được gặp cô vào hai năm trước, khi cô yếu đuối nhất, cứu cô cũng được..

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển không ngờ tự nhiên Nam Ngự lại hỏi vấn đề này, ngạc nhiên một lúc mới nói: "Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, khi đó tôi chỉ muốn ngăn người đàn ông ấy lại.Tôi cũng không ngờ người đó lại phát rồ đến vậy, lại ra tay với tôi."Ánh mắt Nam Ngự khẽ co rút nhưng vẫn không nói gì thêm."Nhưng lần này cứu được Nam Bá cũng rất tốt.Dường như Ngũ Vận Uyển.chợt nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt loé lên,"Ít nhất vậy thì tôi sẽ không thấy tôi nợ anh ta thứ gì nữa."Lúc này Nam Ngự mới nhìn sang Ngũ Vận Uyển: "Nợ cậu ta?""Ừm" Ngũ Vận Uyển gật đầu, "Lúc tôi còn đi học, thật ra kẹt tiền học phí.Tôi luôn xin học bổng và làm thêm, Nam Bá đã âm thầm giúp tôi rất nhiều."Một mình Ngũ Nhã Phân nuôi cô khôn lớn, sức khoẻ Ngũ Nhã Phân không được tốt lắm, đặc biệt là khi cô lên đại học, hoàn toàn không thể chèo chống nổi tiền học và tiền sinh hoạt của cô.Bởi thế cô luôn xin học bổng, cũng có vừa học vừa làm nhưng suy cho cùng nhân tài ở Đại học Z xuất hiện liên tục, cơ hội kiếm việc làm thêm và học bổng không dễ đến vậy.Nhưng không biết tại sao mặc dù thành tích của cô không tốt lắm nhưng học bổng lúc nào cũng là học bổng loại một.Không những thế, lần nào cô cũng "may mắn tìm được việc làm vừa tiện vừa lượng cao.Lúc trước cô còn nghĩ rằng trời phù hộ mình nhưng từ sau khi biết Nam Bá là cậu chủ nhỏ nhà họ Nam, cô mới hiểu ra, có lẽ Nam Bá đã âm thầm giúp đỡ mình.Ngũ Vận Uyển không thích mắc nợ người khác, đặc biệt là bây giờ quan hệ giữa cô và Nam Bá đang gượng gạo như vậy.Vì vậy, lần này cứu anh ta một lần, cũng xem như trả ơn anh ta.Từ nay về sau, dù là lúc trẻ cô đã từng nợ anh ta hay hay là những tổn thương bây giờ anh ta đã gây ra cho cô thì hai người không nợ nhau nữa.Ngũ Vận Uyển đang nhớ về chuyện cũ nên thoáng ngẩn ngơ, không để ý Nam Ngự ở bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt u ám.Năm đó cô nợ Nam Bá à?Nam Ngự không biết miêu tả cảm xúc trong lòng mình thế nào.Anh đã xuất hiện quá muộn trong cuộc đời cô rồi sao?Ngũ Vận Uyển mà anh biết đã là một người phụ nữ độc lập thích gánh vác mọi thứ trên vai.Nhưng anh không biết có của quá khứ cũng chỉ là một sinh viên bình thường, bị cái nghèo của gia đình và nỗi nhục của thân thể làm cho không ngẩng đầu lên được.Nhưng Nam Bá lại quen cô vào chính khoảng thời gian đó, âm thầm cho cô sự yêu thương và ủng hộ đầu tiên.Nam Ngự chợt giơ tay nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển.Cảm xúc ấm áp truyền đến, Ngũ Vận Uyển bất ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Ngự: "Nam Ngự, anh sao vậy?"Nam Ngự nhìn cô, sắc mặt phức tạp, chỉ thì thầm: "Không sao hết, tôi chỉ đang nghĩ nếu gặp em sớm hơn thì tốt biết bao."Dù không thể gặp cô thời sinh viên thì nếu anh được gặp cô vào hai năm trước, khi cô yếu đuối nhất, cứu cô cũng được..

Chương 155: 155: Năm Đó Cô Nợ Nam Bá À