Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 161: 161: Cậu Chủ Của Họ Đích Thân Đút Người Ta Ăn

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bà này, cậu chủ và mợ chủ đầu?" Chú Vương dưới lầu thấy thím Trương xuống một mình, không khỏi nhíu mày: "Ăn cơm nhanh thôi, đồ ăn sắp nguội rồi.""Ăn cơm gì mà ăn cơm" Thím Trương bước đến, mặt hồng hào, "Họ đang bận trong phòng đó, ông đừng làm phiền họ"Chú Vương bất ngờ, lập tức hiểu ra ngay, mặt cũng vui mừng: "Ý bà là họ đang...""Suyt! Ông già này, không biết xấu hổ!" Thím Trương liếc chú Vương nhưng bản thân bà ta thì cười không khép miệng lại được."Đúng là tốt quá!" Chú Vương cũng rất vui, vội vàng đứng lên, "Tôi phải nhanh chóng báo tin vui cho ông chủ.Ngũ Vận Uyển trên lầu hoàn toàn không biết mình chỉ than đau vài câu mà bị chú Vương hiểu lầm thành thế này.Sau khi bôi thuốc xong, cô thấy đói nên xuống lầu với Nam Ngự.Thím Trường thấy họ thì ngạc nhiên: "Ui chao...!Sao nhanh vậy...!Khu khụ, ý tôi là tôi mới chuẩn bị cơm tối xong, hai người ăn nhanh đi, cậu chủ, mợ chủ"Ngũ Vận Uyển ngồi vào chỗ, tay vẫn không được linh hoạt lắm, vốn dĩ thím Trường định đút cô nhưng không ngờ Nam Ngự lại đẩy xe lăn qua, thì thầm hỏi Ngũ Vận Uyển: "Em muốn ăn gì?"Lúc trước trong bệnh viện Nam Ngự đã đút có một lần rồi nên Ngũ Vận Uyển không còn gượng gạo vậy nữa, ngoan ngoãn nói: "Tôi muốn ăn bông cải xanh và cà tím"Nam Ngự lập tức gắp sang đút vào miệng Ngũ Vận Uyển.Chú Vương và thím Trương bên cạnh ngơ người nhìn cảnh tượng này.Cậu chủ của họ đích thân đút người ta ăn?Đúng là sống lâu rồi nên chuyện gì cũng gặp.Bữa cơm này Ngũ Vận Uyển ăn rất lâu mới xong, thấy Nam Ngự cứ bận rộn chăm sóc mình, cô ngại cực kỳ, lúng túng nói: "Nam Ngự, thật ra tay trái tôi có thể tự ăn được, anh ăn đi."Nam Ngự lại không để ý đến cô, sau khi chắc chắn cô đã ăn hết miếng cơm cuối cùng trong bát, anh mới bắt đầu ăn.Thoáng chốc Nam Ngự cũng ăn xong rồi, nhìn thím Trường đang dọn dẹp, bỗng nhiên anh nghĩ đến gì đó, lên tiếng: "Thím Trương, Ngũ Vận Uyển cần thay thuốc mỗi ngày, sau này thím nhớ nhắc cô ấy".

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bà này, cậu chủ và mợ chủ đầu?" Chú Vương dưới lầu thấy thím Trương xuống một mình, không khỏi nhíu mày: "Ăn cơm nhanh thôi, đồ ăn sắp nguội rồi."

"Ăn cơm gì mà ăn cơm" Thím Trương bước đến, mặt hồng hào, "Họ đang bận trong phòng đó, ông đừng làm phiền họ"

Chú Vương bất ngờ, lập tức hiểu ra ngay, mặt cũng vui mừng: "Ý bà là họ đang..."

"Suyt! Ông già này, không biết xấu hổ!" Thím Trương liếc chú Vương nhưng bản thân bà ta thì cười không khép miệng lại được.

"Đúng là tốt quá!" Chú Vương cũng rất vui, vội vàng đứng lên, "Tôi phải nhanh chóng báo tin vui cho ông chủ.

Ngũ Vận Uyển trên lầu hoàn toàn không biết mình chỉ than đau vài câu mà bị chú Vương hiểu lầm thành thế này.

Sau khi bôi thuốc xong, cô thấy đói nên xuống lầu với Nam Ngự.

Thím Trường thấy họ thì ngạc nhiên: "Ui chao...!Sao nhanh vậy...!Khu khụ, ý tôi là tôi mới chuẩn bị cơm tối xong, hai người ăn nhanh đi, cậu chủ, mợ chủ"

Ngũ Vận Uyển ngồi vào chỗ, tay vẫn không được linh hoạt lắm, vốn dĩ thím Trường định đút cô nhưng không ngờ Nam Ngự lại đẩy xe lăn qua, thì thầm hỏi Ngũ Vận Uyển: "Em muốn ăn gì?"

Lúc trước trong bệnh viện Nam Ngự đã đút có một lần rồi nên Ngũ Vận Uyển không còn gượng gạo vậy nữa, ngoan ngoãn nói: "Tôi muốn ăn bông cải xanh và cà tím"

Nam Ngự lập tức gắp sang đút vào miệng Ngũ Vận Uyển.

Chú Vương và thím Trương bên cạnh ngơ người nhìn cảnh tượng này.

Cậu chủ của họ đích thân đút người ta ăn?

Đúng là sống lâu rồi nên chuyện gì cũng gặp.

Bữa cơm này Ngũ Vận Uyển ăn rất lâu mới xong, thấy Nam Ngự cứ bận rộn chăm sóc mình, cô ngại cực kỳ, lúng túng nói: "Nam Ngự, thật ra tay trái tôi có thể tự ăn được, anh ăn đi."

Nam Ngự lại không để ý đến cô, sau khi chắc chắn cô đã ăn hết miếng cơm cuối cùng trong bát, anh mới bắt đầu ăn.

Thoáng chốc Nam Ngự cũng ăn xong rồi, nhìn thím Trường đang dọn dẹp, bỗng nhiên anh nghĩ đến gì đó, lên tiếng: "Thím Trương, Ngũ Vận Uyển cần thay thuốc mỗi ngày, sau này thím nhớ nhắc cô ấy"

Image removed.

.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bà này, cậu chủ và mợ chủ đầu?" Chú Vương dưới lầu thấy thím Trương xuống một mình, không khỏi nhíu mày: "Ăn cơm nhanh thôi, đồ ăn sắp nguội rồi.""Ăn cơm gì mà ăn cơm" Thím Trương bước đến, mặt hồng hào, "Họ đang bận trong phòng đó, ông đừng làm phiền họ"Chú Vương bất ngờ, lập tức hiểu ra ngay, mặt cũng vui mừng: "Ý bà là họ đang...""Suyt! Ông già này, không biết xấu hổ!" Thím Trương liếc chú Vương nhưng bản thân bà ta thì cười không khép miệng lại được."Đúng là tốt quá!" Chú Vương cũng rất vui, vội vàng đứng lên, "Tôi phải nhanh chóng báo tin vui cho ông chủ.Ngũ Vận Uyển trên lầu hoàn toàn không biết mình chỉ than đau vài câu mà bị chú Vương hiểu lầm thành thế này.Sau khi bôi thuốc xong, cô thấy đói nên xuống lầu với Nam Ngự.Thím Trường thấy họ thì ngạc nhiên: "Ui chao...!Sao nhanh vậy...!Khu khụ, ý tôi là tôi mới chuẩn bị cơm tối xong, hai người ăn nhanh đi, cậu chủ, mợ chủ"Ngũ Vận Uyển ngồi vào chỗ, tay vẫn không được linh hoạt lắm, vốn dĩ thím Trường định đút cô nhưng không ngờ Nam Ngự lại đẩy xe lăn qua, thì thầm hỏi Ngũ Vận Uyển: "Em muốn ăn gì?"Lúc trước trong bệnh viện Nam Ngự đã đút có một lần rồi nên Ngũ Vận Uyển không còn gượng gạo vậy nữa, ngoan ngoãn nói: "Tôi muốn ăn bông cải xanh và cà tím"Nam Ngự lập tức gắp sang đút vào miệng Ngũ Vận Uyển.Chú Vương và thím Trương bên cạnh ngơ người nhìn cảnh tượng này.Cậu chủ của họ đích thân đút người ta ăn?Đúng là sống lâu rồi nên chuyện gì cũng gặp.Bữa cơm này Ngũ Vận Uyển ăn rất lâu mới xong, thấy Nam Ngự cứ bận rộn chăm sóc mình, cô ngại cực kỳ, lúng túng nói: "Nam Ngự, thật ra tay trái tôi có thể tự ăn được, anh ăn đi."Nam Ngự lại không để ý đến cô, sau khi chắc chắn cô đã ăn hết miếng cơm cuối cùng trong bát, anh mới bắt đầu ăn.Thoáng chốc Nam Ngự cũng ăn xong rồi, nhìn thím Trường đang dọn dẹp, bỗng nhiên anh nghĩ đến gì đó, lên tiếng: "Thím Trương, Ngũ Vận Uyển cần thay thuốc mỗi ngày, sau này thím nhớ nhắc cô ấy".

Chương 161: 161: Cậu Chủ Của Họ Đích Thân Đút Người Ta Ăn