Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 172: 172: Đó Là Vì Tôi Nợ Anh

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… “Nam Bá, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi” Cô thấp giọng đáp:“Tôi không đỡ thay anh nhát dao đó, tôi chỉ kéo người đàn ông kia ra thôi”.“Đều như nhau! Rõ ràng là em quan tâm anh, đúng không?”Nam Bá gầm lên.“Đúng là tôi muốn cứu anh” Hàng mi Ngũ Vận Uyển rung lên, nhưng giọng điệu cô vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng:“Đó là vì tôi nợ anh.”Bàn tay đang nắm cổ tay Ngũ Vận Uyển thoáng cứng đờ:"Ý em là gì?”“Những học bổng và cơ hội làm thêm năm đó đều do anh âm thầm giúp tôi đúng chứ?”Ngũ Vận Uyển nhỏ giọng bảo, nhìn thấy gợn sóng trong mắt Nam Bá, cô biết mình đã đoán đúng:“Tôi thật lòng cảm ơn anh, mặc dù năm đó anh không tin tối, còn lừa dối tôi, nhưng nếu không có anh thì e là thậm chí tốt nghiệp đại học với tôi cũng là mong muốn xa vời”.Nếu chưa tốt nghiệp đại học, thậm chí cô còn không có cơ hội tìm được một công việc ổn định ở toà soạn như bây giờ, chứ đừng nói là chữa bệnh cho mę.Vì vậy có thật sự biết ơn Nam Bá.Ý em là gì?” Sắc mặt Nam Bá tái nhợt:“Ý em là hôm đó em cứu anh chỉ vì anh từng giúp em?”Vẻ mặt Nam Bá khiến Ngũ Vận Uyển hơi đau lòng.Thật ra cô biết, cô cứu anh ta đương nhiên không chỉ vì lý do này.Lúc đó cô cứu anh ta hoàn toàn là do bản năng, thậm chí cô còn chưa kịp suy nghĩ.Dù sao cũng là người cô từng yêu nhất đời này, sao có thể nói quên là quên, sao có thể trơ mắt nhìn anh ta lún sâu trong cơn nguy hiểm?Nhưng Nam Bá không cần biết những điều này.Nghĩ vậy, cô không để lộ ra chút gợn sóng lòng nào, ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Đúng vậy”.Tia máu cuối cùng trên mặt Nam Bá đã bị rút mất, nhưng đáy mắt vẫn lướt qua tia không cam lòng, anh ta càng nắm chặt tay cô hơn:“Ngũ Vận Uyển, anh không tin! Anh không tin em đã không còn tình cảm với anh!”Ngũ Vận Uyển bị anh ta bóp đau, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà quát lên: “Nam Bá! Anh có tư cách gì để chất vấn tôi như thế này?”Nam Bá bị tiếng quát của cô làm cho giật mình, cuối cùng cũng buông tay.Đúng, anh ta có tư cách gì?Trước đây anh ta sỉ nhục Ngũ Vận Uyển như thế, bây giờ anh ta có tư cách gì để cầu xin cô tha thứ và khiến cô thừa nhận thích mình?Ngũ Vận Uyển xoa cổ tay bị bóp đau, lạnh giọng nói:“Nam Bá, anh nên nhớ tôi đã từng nói với anh, cho dù có ngày anh phát hiện ra tất cả đều là anh hiểu lầm, anh xin lỗi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”Nam Bá run lên, lập tức nhớ lại trước đây có lần anh ta sỉ nhục Ngũ Vận Uyển một cách ác độc, đúng là cô đã nói những lời này..

“Nam Bá, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi” Cô thấp giọng đáp:

“Tôi không đỡ thay anh nhát dao đó, tôi chỉ kéo người đàn ông kia ra thôi”.

“Đều như nhau! Rõ ràng là em quan tâm anh, đúng không?”

Nam Bá gầm lên.

“Đúng là tôi muốn cứu anh” Hàng mi Ngũ Vận Uyển rung lên, nhưng giọng điệu cô vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng:

“Đó là vì tôi nợ anh.”

Bàn tay đang nắm cổ tay Ngũ Vận Uyển thoáng cứng đờ:

"Ý em là gì?”

“Những học bổng và cơ hội làm thêm năm đó đều do anh âm thầm giúp tôi đúng chứ?”

Ngũ Vận Uyển nhỏ giọng bảo, nhìn thấy gợn sóng trong mắt Nam Bá, cô biết mình đã đoán đúng:

“Tôi thật lòng cảm ơn anh, mặc dù năm đó anh không tin tối, còn lừa dối tôi, nhưng nếu không có anh thì e là thậm chí tốt nghiệp đại học với tôi cũng là mong muốn xa vời”.

Nếu chưa tốt nghiệp đại học, thậm chí cô còn không có cơ hội tìm được một công việc ổn định ở toà soạn như bây giờ, chứ đừng nói là chữa bệnh cho mę.

Vì vậy có thật sự biết ơn Nam Bá.

Ý em là gì?” Sắc mặt Nam Bá tái nhợt:

“Ý em là hôm đó em cứu anh chỉ vì anh từng giúp em?”

Vẻ mặt Nam Bá khiến Ngũ Vận Uyển hơi đau lòng.

Thật ra cô biết, cô cứu anh ta đương nhiên không chỉ vì lý do này.

Lúc đó cô cứu anh ta hoàn toàn là do bản năng, thậm chí cô còn chưa kịp suy nghĩ.

Dù sao cũng là người cô từng yêu nhất đời này, sao có thể nói quên là quên, sao có thể trơ mắt nhìn anh ta lún sâu trong cơn nguy hiểm?

Nhưng Nam Bá không cần biết những điều này.

Nghĩ vậy, cô không để lộ ra chút gợn sóng lòng nào, ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Đúng vậy”.

Tia máu cuối cùng trên mặt Nam Bá đã bị rút mất, nhưng đáy mắt vẫn lướt qua tia không cam lòng, anh ta càng nắm chặt tay cô hơn:

“Ngũ Vận Uyển, anh không tin! Anh không tin em đã không còn tình cảm với anh!”

Ngũ Vận Uyển bị anh ta bóp đau, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà quát lên: “Nam Bá! Anh có tư cách gì để chất vấn tôi như thế này?”

Nam Bá bị tiếng quát của cô làm cho giật mình, cuối cùng cũng buông tay.

Đúng, anh ta có tư cách gì?

Trước đây anh ta sỉ nhục Ngũ Vận Uyển như thế, bây giờ anh ta có tư cách gì để cầu xin cô tha thứ và khiến cô thừa nhận thích mình?

Ngũ Vận Uyển xoa cổ tay bị bóp đau, lạnh giọng nói:

“Nam Bá, anh nên nhớ tôi đã từng nói với anh, cho dù có ngày anh phát hiện ra tất cả đều là anh hiểu lầm, anh xin lỗi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

Nam Bá run lên, lập tức nhớ lại trước đây có lần anh ta sỉ nhục Ngũ Vận Uyển một cách ác độc, đúng là cô đã nói những lời này..

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… “Nam Bá, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi” Cô thấp giọng đáp:“Tôi không đỡ thay anh nhát dao đó, tôi chỉ kéo người đàn ông kia ra thôi”.“Đều như nhau! Rõ ràng là em quan tâm anh, đúng không?”Nam Bá gầm lên.“Đúng là tôi muốn cứu anh” Hàng mi Ngũ Vận Uyển rung lên, nhưng giọng điệu cô vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng:“Đó là vì tôi nợ anh.”Bàn tay đang nắm cổ tay Ngũ Vận Uyển thoáng cứng đờ:"Ý em là gì?”“Những học bổng và cơ hội làm thêm năm đó đều do anh âm thầm giúp tôi đúng chứ?”Ngũ Vận Uyển nhỏ giọng bảo, nhìn thấy gợn sóng trong mắt Nam Bá, cô biết mình đã đoán đúng:“Tôi thật lòng cảm ơn anh, mặc dù năm đó anh không tin tối, còn lừa dối tôi, nhưng nếu không có anh thì e là thậm chí tốt nghiệp đại học với tôi cũng là mong muốn xa vời”.Nếu chưa tốt nghiệp đại học, thậm chí cô còn không có cơ hội tìm được một công việc ổn định ở toà soạn như bây giờ, chứ đừng nói là chữa bệnh cho mę.Vì vậy có thật sự biết ơn Nam Bá.Ý em là gì?” Sắc mặt Nam Bá tái nhợt:“Ý em là hôm đó em cứu anh chỉ vì anh từng giúp em?”Vẻ mặt Nam Bá khiến Ngũ Vận Uyển hơi đau lòng.Thật ra cô biết, cô cứu anh ta đương nhiên không chỉ vì lý do này.Lúc đó cô cứu anh ta hoàn toàn là do bản năng, thậm chí cô còn chưa kịp suy nghĩ.Dù sao cũng là người cô từng yêu nhất đời này, sao có thể nói quên là quên, sao có thể trơ mắt nhìn anh ta lún sâu trong cơn nguy hiểm?Nhưng Nam Bá không cần biết những điều này.Nghĩ vậy, cô không để lộ ra chút gợn sóng lòng nào, ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Đúng vậy”.Tia máu cuối cùng trên mặt Nam Bá đã bị rút mất, nhưng đáy mắt vẫn lướt qua tia không cam lòng, anh ta càng nắm chặt tay cô hơn:“Ngũ Vận Uyển, anh không tin! Anh không tin em đã không còn tình cảm với anh!”Ngũ Vận Uyển bị anh ta bóp đau, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà quát lên: “Nam Bá! Anh có tư cách gì để chất vấn tôi như thế này?”Nam Bá bị tiếng quát của cô làm cho giật mình, cuối cùng cũng buông tay.Đúng, anh ta có tư cách gì?Trước đây anh ta sỉ nhục Ngũ Vận Uyển như thế, bây giờ anh ta có tư cách gì để cầu xin cô tha thứ và khiến cô thừa nhận thích mình?Ngũ Vận Uyển xoa cổ tay bị bóp đau, lạnh giọng nói:“Nam Bá, anh nên nhớ tôi đã từng nói với anh, cho dù có ngày anh phát hiện ra tất cả đều là anh hiểu lầm, anh xin lỗi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”Nam Bá run lên, lập tức nhớ lại trước đây có lần anh ta sỉ nhục Ngũ Vận Uyển một cách ác độc, đúng là cô đã nói những lời này..

Chương 172: 172: Đó Là Vì Tôi Nợ Anh