Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 174: 174: “nói Đi Rốt Cuộc Cô Muốn Nói Gì”
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ đến đây, cô ta lập tức lấy can đảm bước lên vài bước:“Ừm, xin hỏi cô là vợ chưa cưới của tổng biên tập Nam đúng không?”.Lâm Tiểu Như vốn đang say mê ngắm nhìn bản thân trong gương, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện với mình thì quay đầu lại, nhìn thấy Khâu Duyệt.Cô ta chỉ nhìn thoáng qua đã thấy chiếc túi hàng nhái mà Khâu Duyệt đang đeo, trong mắt hiện lên một tia khinh thường nhưng cô ta vẫn lịch sự đáp:“Cô nói Nam Bá à? Đúng thế, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.”“Quả nhiên là vậy, vừa nãy tôi đã thấy quen rồi” Khâu Duyệt giả vờ vui mừng: “Tôi là nhân viên của toà soạn Trào Lưu, lần trước tôi đã thấy cô ở toà soạn”Lâm Tiểu Như không nhìn thấu động cơ của Khâu Duyệt, nhưng vẫn gật đầu.“Nói chuyện với cô thế này có thể hơi vội vàng, nhưng chủ yếu là vì...! có chuyện này tôi thật sự không nhìn được nữa nên muốn nói cho cô.” Khâu Duyệt ra vẻ thần bí.Lâm Tiểu Như nhíu mày:“Chuyện gì?”“Chuyện liên quan đến Ngũ Vận Uyển và tổng biên tập Nam”Sắc mặt Lâm Tiểu Như đột nhiên thay đổi.Cô ta nhìn Khâu Duyệt một cái sắc lẹm sau đó nói với mấy cô gái bên cạnh:“Các cô ra quán cà phê chờ tôi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới”Mấy cô gái đó đều là tuỳ tùng của Lâm Tiểu Như nên không dám làm trái, gật đầu rời đi.Họ vừa đi, Lâm Tiểu Như lập tức lạnh lùng nhìn Khâu Duyệt:“Nói đi, rốt cuộc cô muốn nói gì?”Ngũ Vận Uyển ngơ ngác ở lại cho đến khi tan làm, cô đi tới ga tàu điện ngầm gần như theo bản năng, lên tàu về biệt thự nhà họ Nam, nhưng đi được nửa đường cô mới nhớ hôm nay mình sẽ đón mẹ về nhà nên vội vàng đi xuống, đổi chuyển khác tới bệnh viện.Cô đón mẹ về nhà, dọn dẹp nhà cửa bằng đôi tay không thuận rồi xuống lầu mua mấy món ăn thanh đạm.Sau khi xong hết những việc này cũng đã hơn chín giờ, cô đột nhiên nhớ ra hình như cô vẫn chưa nói với Nam Ngự mình đã về nhà mẹ đẻ.Mặc dù cô không chắc Nam Ngự có quan tâm đến hành tung của mình hay không, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn gửi tin nhắn Wechat cho anh.Sau khi gửi xong, Ngũ Vận Uyển mới vội vàng dìu mẹ dậy ăn tối..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức lấy can đảm bước lên vài bước:
“Ừm, xin hỏi cô là vợ chưa cưới của tổng biên tập Nam đúng không?”.
Lâm Tiểu Như vốn đang say mê ngắm nhìn bản thân trong gương, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện với mình thì quay đầu lại, nhìn thấy Khâu Duyệt.
Cô ta chỉ nhìn thoáng qua đã thấy chiếc túi hàng nhái mà Khâu Duyệt đang đeo, trong mắt hiện lên một tia khinh thường nhưng cô ta vẫn lịch sự đáp:
“Cô nói Nam Bá à? Đúng thế, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.”
“Quả nhiên là vậy, vừa nãy tôi đã thấy quen rồi” Khâu Duyệt giả vờ vui mừng: “Tôi là nhân viên của toà soạn Trào Lưu, lần trước tôi đã thấy cô ở toà soạn”
Lâm Tiểu Như không nhìn thấu động cơ của Khâu Duyệt, nhưng vẫn gật đầu.
“Nói chuyện với cô thế này có thể hơi vội vàng, nhưng chủ yếu là vì...! có chuyện này tôi thật sự không nhìn được nữa nên muốn nói cho cô.” Khâu Duyệt ra vẻ thần bí.
Lâm Tiểu Như nhíu mày:
“Chuyện gì?”
“Chuyện liên quan đến Ngũ Vận Uyển và tổng biên tập Nam”
Sắc mặt Lâm Tiểu Như đột nhiên thay đổi.
Cô ta nhìn Khâu Duyệt một cái sắc lẹm sau đó nói với mấy cô gái bên cạnh:
“Các cô ra quán cà phê chờ tôi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới”
Mấy cô gái đó đều là tuỳ tùng của Lâm Tiểu Như nên không dám làm trái, gật đầu rời đi.
Họ vừa đi, Lâm Tiểu Như lập tức lạnh lùng nhìn Khâu Duyệt:
“Nói đi, rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Ngũ Vận Uyển ngơ ngác ở lại cho đến khi tan làm, cô đi tới ga tàu điện ngầm gần như theo bản năng, lên tàu về biệt thự nhà họ Nam, nhưng đi được nửa đường cô mới nhớ hôm nay mình sẽ đón mẹ về nhà nên vội vàng đi xuống, đổi chuyển khác tới bệnh viện.
Cô đón mẹ về nhà, dọn dẹp nhà cửa bằng đôi tay không thuận rồi xuống lầu mua mấy món ăn thanh đạm.
Sau khi xong hết những việc này cũng đã hơn chín giờ, cô đột nhiên nhớ ra hình như cô vẫn chưa nói với Nam Ngự mình đã về nhà mẹ đẻ.
Mặc dù cô không chắc Nam Ngự có quan tâm đến hành tung của mình hay không, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn gửi tin nhắn Wechat cho anh.
Sau khi gửi xong, Ngũ Vận Uyển mới vội vàng dìu mẹ dậy ăn tối.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ đến đây, cô ta lập tức lấy can đảm bước lên vài bước:“Ừm, xin hỏi cô là vợ chưa cưới của tổng biên tập Nam đúng không?”.Lâm Tiểu Như vốn đang say mê ngắm nhìn bản thân trong gương, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện với mình thì quay đầu lại, nhìn thấy Khâu Duyệt.Cô ta chỉ nhìn thoáng qua đã thấy chiếc túi hàng nhái mà Khâu Duyệt đang đeo, trong mắt hiện lên một tia khinh thường nhưng cô ta vẫn lịch sự đáp:“Cô nói Nam Bá à? Đúng thế, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.”“Quả nhiên là vậy, vừa nãy tôi đã thấy quen rồi” Khâu Duyệt giả vờ vui mừng: “Tôi là nhân viên của toà soạn Trào Lưu, lần trước tôi đã thấy cô ở toà soạn”Lâm Tiểu Như không nhìn thấu động cơ của Khâu Duyệt, nhưng vẫn gật đầu.“Nói chuyện với cô thế này có thể hơi vội vàng, nhưng chủ yếu là vì...! có chuyện này tôi thật sự không nhìn được nữa nên muốn nói cho cô.” Khâu Duyệt ra vẻ thần bí.Lâm Tiểu Như nhíu mày:“Chuyện gì?”“Chuyện liên quan đến Ngũ Vận Uyển và tổng biên tập Nam”Sắc mặt Lâm Tiểu Như đột nhiên thay đổi.Cô ta nhìn Khâu Duyệt một cái sắc lẹm sau đó nói với mấy cô gái bên cạnh:“Các cô ra quán cà phê chờ tôi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới”Mấy cô gái đó đều là tuỳ tùng của Lâm Tiểu Như nên không dám làm trái, gật đầu rời đi.Họ vừa đi, Lâm Tiểu Như lập tức lạnh lùng nhìn Khâu Duyệt:“Nói đi, rốt cuộc cô muốn nói gì?”Ngũ Vận Uyển ngơ ngác ở lại cho đến khi tan làm, cô đi tới ga tàu điện ngầm gần như theo bản năng, lên tàu về biệt thự nhà họ Nam, nhưng đi được nửa đường cô mới nhớ hôm nay mình sẽ đón mẹ về nhà nên vội vàng đi xuống, đổi chuyển khác tới bệnh viện.Cô đón mẹ về nhà, dọn dẹp nhà cửa bằng đôi tay không thuận rồi xuống lầu mua mấy món ăn thanh đạm.Sau khi xong hết những việc này cũng đã hơn chín giờ, cô đột nhiên nhớ ra hình như cô vẫn chưa nói với Nam Ngự mình đã về nhà mẹ đẻ.Mặc dù cô không chắc Nam Ngự có quan tâm đến hành tung của mình hay không, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn gửi tin nhắn Wechat cho anh.Sau khi gửi xong, Ngũ Vận Uyển mới vội vàng dìu mẹ dậy ăn tối..