Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 177: 177: Thật Ngại Quá

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự lại đột nhiên xuất hiện dưới lầu nhà cô rồi chất vấn câu này, cô chỉ có thể trả lời nửa thật nửa giả:“Mẹ tôi muốn ra viện nên tôi đón bà về, chăm sóc bà”Nam Ngự nhướng mày, không tiếp tục truy hỏi:“Đã giờ này rồi em còn đi đâu?”“Tôi đi mua đồ ăn cho mẹ”“Mua đồ ăn? Mười giờ?”Nam Ngự nhíu mày:“Nhà hàng đóng cửa hết rồi.”“Vậy tôi chỉ có thể đến siêu thị mua gạo thôi” Trong nhà không có gì, cô muốn nấu cháo cho mẹ cũng không được.Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, trong mắt có phần bất lực.Cô gái này đôi khi rất mạnh mẽ, nhưng đôi khi lại hơi ngốc nghếch, cô còn không chăm sóc được cho bản thân còn chăm sóc mẹ?“Dương Tá” Nghĩ đến đây, Nam Ngự lên tiếng:“Cậu đến khách sạn bên cạnh bảo đầu bếp bọn họ lập tức nấu ít đồ ăn rồi mang tới đây.”Ngũ Vận Uyển sửng sốt, vội vàng xua tay:“Không cần đầu, tôi tự nấu được.”“Đã mười giờ rồi, em còn để mẹ em phải chờ?”Nam Ngự nhướng mày:“Đừng quên mẹ em vẫn là bệnh nhân”Lần này Ngũ Vận Uyển không nói được gì nữa.Đương nhiên cô biết đã không còn sớm, chỉ trách bản thân hôm nay một mình cô quá bận nên mới kéo dài tớigiờ này.Nghĩ đến mẹ đang ốm mà còn bị đói, Ngũ Vận Uyển không cậy mạnh nữa nên đành nhận sự giúp đỡ của Nam Ngự, cô nói nhỏ:“Cảm ơn anh”Lúc này sắc mặt Nam Ngự mới dịu đi đôi chút:“Đi thôi, chúng ta lên lầu.”“Lên lầu?” Ngũ Vận Uyển lại ngây người.“Nếu không thì sao?” Nam Ngự nhìn cô gái nhỏ sợ hãi trước mắt, vẻ mặt càng thêm bất lực: “Em muốn tôi ở dưới này hóng gió chờ Dương Tá à?”.Mặt Ngũ Vận Uyển lại đỏ lên, cô vội vàng đẩy Nam Ngự vào trong toà nhà.Đi thang máy lên lầu, Ngũ Vận Uyển đẩy Nam Ngự vào nhà mình liền thấy căn phòng bừa bộn.“Ừm...!Tôi mới về vẫn chưa dọn dẹp, thật ngại quá”.

Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự lại đột nhiên xuất hiện dưới lầu nhà cô rồi chất vấn câu này, cô chỉ có thể trả lời nửa thật nửa giả:

“Mẹ tôi muốn ra viện nên tôi đón bà về, chăm sóc bà”

Nam Ngự nhướng mày, không tiếp tục truy hỏi:

“Đã giờ này rồi em còn đi đâu?”

“Tôi đi mua đồ ăn cho mẹ”

“Mua đồ ăn? Mười giờ?”

Nam Ngự nhíu mày:

“Nhà hàng đóng cửa hết rồi.”

“Vậy tôi chỉ có thể đến siêu thị mua gạo thôi” Trong nhà không có gì, cô muốn nấu cháo cho mẹ cũng không được.

Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, trong mắt có phần bất lực.

Cô gái này đôi khi rất mạnh mẽ, nhưng đôi khi lại hơi ngốc nghếch, cô còn không chăm sóc được cho bản thân còn chăm sóc mẹ?

“Dương Tá” Nghĩ đến đây, Nam Ngự lên tiếng:

“Cậu đến khách sạn bên cạnh bảo đầu bếp bọn họ lập tức nấu ít đồ ăn rồi mang tới đây.”

Ngũ Vận Uyển sửng sốt, vội vàng xua tay:

“Không cần đầu, tôi tự nấu được.”

“Đã mười giờ rồi, em còn để mẹ em phải chờ?”

Nam Ngự nhướng mày:

“Đừng quên mẹ em vẫn là bệnh nhân”

Lần này Ngũ Vận Uyển không nói được gì nữa.

Đương nhiên cô biết đã không còn sớm, chỉ trách bản thân hôm nay một mình cô quá bận nên mới kéo dài tới

giờ này.

Nghĩ đến mẹ đang ốm mà còn bị đói, Ngũ Vận Uyển không cậy mạnh nữa nên đành nhận sự giúp đỡ của Nam Ngự, cô nói nhỏ:

“Cảm ơn anh”

Lúc này sắc mặt Nam Ngự mới dịu đi đôi chút:

“Đi thôi, chúng ta lên lầu.”

“Lên lầu?” Ngũ Vận Uyển lại ngây người.

“Nếu không thì sao?” Nam Ngự nhìn cô gái nhỏ sợ hãi trước mắt, vẻ mặt càng thêm bất lực: “Em muốn tôi ở dưới này hóng gió chờ Dương Tá à?”.

Mặt Ngũ Vận Uyển lại đỏ lên, cô vội vàng đẩy Nam Ngự vào trong toà nhà.

Đi thang máy lên lầu, Ngũ Vận Uyển đẩy Nam Ngự vào nhà mình liền thấy căn phòng bừa bộn.

“Ừm...!Tôi mới về vẫn chưa dọn dẹp, thật ngại quá”.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự lại đột nhiên xuất hiện dưới lầu nhà cô rồi chất vấn câu này, cô chỉ có thể trả lời nửa thật nửa giả:“Mẹ tôi muốn ra viện nên tôi đón bà về, chăm sóc bà”Nam Ngự nhướng mày, không tiếp tục truy hỏi:“Đã giờ này rồi em còn đi đâu?”“Tôi đi mua đồ ăn cho mẹ”“Mua đồ ăn? Mười giờ?”Nam Ngự nhíu mày:“Nhà hàng đóng cửa hết rồi.”“Vậy tôi chỉ có thể đến siêu thị mua gạo thôi” Trong nhà không có gì, cô muốn nấu cháo cho mẹ cũng không được.Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, trong mắt có phần bất lực.Cô gái này đôi khi rất mạnh mẽ, nhưng đôi khi lại hơi ngốc nghếch, cô còn không chăm sóc được cho bản thân còn chăm sóc mẹ?“Dương Tá” Nghĩ đến đây, Nam Ngự lên tiếng:“Cậu đến khách sạn bên cạnh bảo đầu bếp bọn họ lập tức nấu ít đồ ăn rồi mang tới đây.”Ngũ Vận Uyển sửng sốt, vội vàng xua tay:“Không cần đầu, tôi tự nấu được.”“Đã mười giờ rồi, em còn để mẹ em phải chờ?”Nam Ngự nhướng mày:“Đừng quên mẹ em vẫn là bệnh nhân”Lần này Ngũ Vận Uyển không nói được gì nữa.Đương nhiên cô biết đã không còn sớm, chỉ trách bản thân hôm nay một mình cô quá bận nên mới kéo dài tớigiờ này.Nghĩ đến mẹ đang ốm mà còn bị đói, Ngũ Vận Uyển không cậy mạnh nữa nên đành nhận sự giúp đỡ của Nam Ngự, cô nói nhỏ:“Cảm ơn anh”Lúc này sắc mặt Nam Ngự mới dịu đi đôi chút:“Đi thôi, chúng ta lên lầu.”“Lên lầu?” Ngũ Vận Uyển lại ngây người.“Nếu không thì sao?” Nam Ngự nhìn cô gái nhỏ sợ hãi trước mắt, vẻ mặt càng thêm bất lực: “Em muốn tôi ở dưới này hóng gió chờ Dương Tá à?”.Mặt Ngũ Vận Uyển lại đỏ lên, cô vội vàng đẩy Nam Ngự vào trong toà nhà.Đi thang máy lên lầu, Ngũ Vận Uyển đẩy Nam Ngự vào nhà mình liền thấy căn phòng bừa bộn.“Ừm...!Tôi mới về vẫn chưa dọn dẹp, thật ngại quá”.

Chương 177: 177: Thật Ngại Quá