Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 188: 188: “nếu Như Em Vẫn Ở Đây”

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nam Bá..” Lâm Tiểu Như sững sờ, nhanh chóng định đuổi theo nhưng Nam Bả đã rời đi.Lâm Tiểu Như đứng sững ngay tại chỗ.c*.Đêm hôm khuya khoắt mà Nam Bá vội vàng ra ngoài như vậy là vì đi gặp Ngũ Vận Uyển ư?Nghĩ đến Ngũ Vận Uyển, Lâm Tiểu Như đột nhiên nhớ tới tin tức mình vừa nghe được qua điện thoại, sắc mặt cô ta tái nhợt lại.Cô ta sai người đi tìm ông lão hai năm trước và được biết khi đó ông lão mê gái kia không thành công, mà là bị một người đàn ông bí ẩn khác cướp mất thời cơ.Điều khiến cô ta kinh hãi hơn nữa là người được mình phải đi không điều tra được tin tức gì về người đàn ông đó.Điều này có nghĩa là thể lực của người đàn ông bí ẩn đó vượt xa cô ta.Hai năm trước, rốt cuộc là ai đã cướp đi lần đầu tiên của Ngũ Vận Uyển?Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Vận Uyển vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Nam Ngự gần trong gang tấc.Ở khoảng cách gần như vậy, cô sững sờ mất mấy giây mới kịp phản ứng, bởi vì họ đang nằm chung trên chiếc giường nhỏ nhà mình.Cô cuống quýt muốn ngồi dậy, không ngờ Nam Ngự đang nhắm mắt nhưng cánh tay vẫn dùng lực.Dường như cảm nhận được cô đang giãy giụa, anh không mở mắt mà khẽ nói: “Đừng nhúc nhích, mới bảy giờ thôi, vẫn có thể ngủ thêm một lát.”Ngũ Vận Uyển không ngờ rằng thực ra Nam Ngự đã tỉnh, cơ thể cứng đờ lại, cô đành phải nằm im không nhúc nhích, nhưng như thế nào cũng không ngủ được.Cô không biết mình đã nhịn bao lâu, chỉ cảm thấy mình sắp căng thẳng đến mức đổ mồ hôi hột thì đồng hồ báo thức bên cạnh điện thoại mới reo.Ngũ Vận Uyển chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen láy lập tức rơi trên người cô.“Chào buổi sáng, Ngũ Vận Uyển” Anh khẽ nói, trong giọng điệu mang theo chất giọng khàn đặc trưng vì mới ngủ dậy, như thể gãi lên trái tim khiến người ta ngứa ngáy.“Nếu như em vẫn ở đây”Nam Ngự nói không nhanh không chậm,“Tôi đã bảo thím Trương mang đồ ngủ của tôi tới đây, dù sao thì quần áo của em thực sự hơi nhỏ so với tôi”.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nam Bá..” Lâm Tiểu Như sững sờ, nhanh chóng định đuổi theo nhưng Nam Bả đã rời đi.

Lâm Tiểu Như đứng sững ngay tại chỗ.

c*.

Đêm hôm khuya khoắt mà Nam Bá vội vàng ra ngoài như vậy là vì đi gặp Ngũ Vận Uyển ư?

Nghĩ đến Ngũ Vận Uyển, Lâm Tiểu Như đột nhiên nhớ tới tin tức mình vừa nghe được qua điện thoại, sắc mặt cô ta tái nhợt lại.

Cô ta sai người đi tìm ông lão hai năm trước và được biết khi đó ông lão mê gái kia không thành công, mà là bị một người đàn ông bí ẩn khác cướp mất thời cơ.

Điều khiến cô ta kinh hãi hơn nữa là người được mình phải đi không điều tra được tin tức gì về người đàn ông đó.

Điều này có nghĩa là thể lực của người đàn ông bí ẩn đó vượt xa cô ta.

Hai năm trước, rốt cuộc là ai đã cướp đi lần đầu tiên của Ngũ Vận Uyển?

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Vận Uyển vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Nam Ngự gần trong gang tấc.

Ở khoảng cách gần như vậy, cô sững sờ mất mấy giây mới kịp phản ứng, bởi vì họ đang nằm chung trên chiếc giường nhỏ nhà mình.

Cô cuống quýt muốn ngồi dậy, không ngờ Nam Ngự đang nhắm mắt nhưng cánh tay vẫn dùng lực.

Dường như cảm nhận được cô đang giãy giụa, anh không mở mắt mà khẽ nói: “Đừng nhúc nhích, mới bảy giờ thôi, vẫn có thể ngủ thêm một lát.”

Ngũ Vận Uyển không ngờ rằng thực ra Nam Ngự đã tỉnh, cơ thể cứng đờ lại, cô đành phải nằm im không nhúc nhích, nhưng như thế nào cũng không ngủ được.

Cô không biết mình đã nhịn bao lâu, chỉ cảm thấy mình sắp căng thẳng đến mức đổ mồ hôi hột thì đồng hồ báo thức bên cạnh điện thoại mới reo.

Ngũ Vận Uyển chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen láy lập tức rơi trên người cô.

“Chào buổi sáng, Ngũ Vận Uyển” Anh khẽ nói, trong giọng điệu mang theo chất giọng khàn đặc trưng vì mới ngủ dậy, như thể gãi lên trái tim khiến người ta ngứa ngáy.

“Nếu như em vẫn ở đây”

Nam Ngự nói không nhanh không chậm,

“Tôi đã bảo thím Trương mang đồ ngủ của tôi tới đây, dù sao thì quần áo của em thực sự hơi nhỏ so với tôi”

Image removed.

.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nam Bá..” Lâm Tiểu Như sững sờ, nhanh chóng định đuổi theo nhưng Nam Bả đã rời đi.Lâm Tiểu Như đứng sững ngay tại chỗ.c*.Đêm hôm khuya khoắt mà Nam Bá vội vàng ra ngoài như vậy là vì đi gặp Ngũ Vận Uyển ư?Nghĩ đến Ngũ Vận Uyển, Lâm Tiểu Như đột nhiên nhớ tới tin tức mình vừa nghe được qua điện thoại, sắc mặt cô ta tái nhợt lại.Cô ta sai người đi tìm ông lão hai năm trước và được biết khi đó ông lão mê gái kia không thành công, mà là bị một người đàn ông bí ẩn khác cướp mất thời cơ.Điều khiến cô ta kinh hãi hơn nữa là người được mình phải đi không điều tra được tin tức gì về người đàn ông đó.Điều này có nghĩa là thể lực của người đàn ông bí ẩn đó vượt xa cô ta.Hai năm trước, rốt cuộc là ai đã cướp đi lần đầu tiên của Ngũ Vận Uyển?Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Vận Uyển vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Nam Ngự gần trong gang tấc.Ở khoảng cách gần như vậy, cô sững sờ mất mấy giây mới kịp phản ứng, bởi vì họ đang nằm chung trên chiếc giường nhỏ nhà mình.Cô cuống quýt muốn ngồi dậy, không ngờ Nam Ngự đang nhắm mắt nhưng cánh tay vẫn dùng lực.Dường như cảm nhận được cô đang giãy giụa, anh không mở mắt mà khẽ nói: “Đừng nhúc nhích, mới bảy giờ thôi, vẫn có thể ngủ thêm một lát.”Ngũ Vận Uyển không ngờ rằng thực ra Nam Ngự đã tỉnh, cơ thể cứng đờ lại, cô đành phải nằm im không nhúc nhích, nhưng như thế nào cũng không ngủ được.Cô không biết mình đã nhịn bao lâu, chỉ cảm thấy mình sắp căng thẳng đến mức đổ mồ hôi hột thì đồng hồ báo thức bên cạnh điện thoại mới reo.Ngũ Vận Uyển chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen láy lập tức rơi trên người cô.“Chào buổi sáng, Ngũ Vận Uyển” Anh khẽ nói, trong giọng điệu mang theo chất giọng khàn đặc trưng vì mới ngủ dậy, như thể gãi lên trái tim khiến người ta ngứa ngáy.“Nếu như em vẫn ở đây”Nam Ngự nói không nhanh không chậm,“Tôi đã bảo thím Trương mang đồ ngủ của tôi tới đây, dù sao thì quần áo của em thực sự hơi nhỏ so với tôi”.

Chương 188: 188: “nếu Như Em Vẫn Ở Đây”