Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 196: 196: Nam Ngự Không Phải Là Người Ích Kỷ Như Vậy

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không biết tại sao sắc mặt của chị Trịnh lại càng trở nên khó coi hơn, “Nhưng theo hồ sơ ghi chép mà khi đó chị tìm được trong cục cảnh sát, hình như bọn bắt cóc đã trói Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên lại.Nhưng không biết Nam Ngự đã dùng cách gì mà tháo được dây trói, kéo lê đôi chân bị thương và rời khỏi nhà kho đang bốc cháy.Nhưng lúc thi thể Mặc Chiêu Huyên được tìm thấy thì cô ấy vẫn bị trói nguyên tại chỗ”Sắc mặt Ngũ Vận Uyển hơi tái nhợt, “Ý của chị là..”“Không sai” Giọng chị Trịnh trầm xuống, “Nói trắng ra là, để cứu bản thân mình mà Nam Ngự đã hoàn toàn mặc kệ cô bạn gái đang bị trói”“Không” Ngũ Vận Uyển gần như buột miệng thốt lên, “Không thể nào, Nam Ngự không phải là người ích kỷ như vậy.”Mặc dù thời gian cố ở cạnh Nam Ngự không dài, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng dưới vẻ ngoài trông có vẻ lạnh lùng của anh thực chất lại có một trái tim rất đỗi dịu dàng và ấm áp.Vì thế cô không tin Nam Ngự lại làm ra loại chuyện như mặc kệ bạn gái như vậy.Dường như đoán được Ngũ Vận Uyển sẽ nói vậy, chị Trịnh liếc nhìn cô rồi lại thở dài, “Vận Uyển, loại người giàu có sống trong nhung lụa như họ đều sợ chết mà, còn sợ chết hơn đám người bình thường như chúng ta nhiều.Huống hồ Nam Ngự của lúc đó quả thật chỉ là một chàng trai trẻ, hơn nữa còn bị thương, anh ta vứt bỏ bạn gái để cứu bản thân mình cũng là chuyện thường tình”Ngũ Vận Uyển cắn môi không nói gì.“Đây là tất cả những gì chị biết, chị còn chưa điều tra chi tiết thì nhà họ Nam đã phong tỏa tin tức rồi” Chị Trịnh nói tiếp, “Vốn dĩ chị cũng không muốn nói cho em biết những chuyện này đâu, dù sao em và Nam Ngự cũng đã kết hôn rồi.Nhưng có lẽ là vì chị khá cực đoan, chị cảm thấy nếu một người đàn ông lâm vào tình thế nguy cấpmà thậm chí còn không thử đi cứu bạn gái mình thì hoàn toàn không đáng để em giao phó cả đời đâu.”Nói rồi, chị Trịnh lại nắm tay Ngũ Vận Uyển với vẻ quan tâm, “Em là một cô gái tốt, chị mong em có thể nhìnnhận thấu đáo, đừng ôm bất kỳ ảo tưởng hão huyền gì với Nam Ngự.Phụ nữ chỉ có thể dựa vào bản thân mình thì mới khiến cuộc sống tươi đẹp”Tất nhiên Ngũ Vận Uyển biết chị Trinh nói với mình.những lời này là vì muốn tốt cho mình, nhưng cô vẫn cắn môi rồi nặn ra một nụ cười, “Chị Trịnh, cảm ơn chị ạ.Nhưng em vẫn không tin Nam Ngự sẽ làm ra chuyện như vậy.”.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không biết tại sao sắc mặt của chị Trịnh lại càng trở nên khó coi hơn, “Nhưng theo hồ sơ ghi chép mà khi đó chị tìm được trong cục cảnh sát, hình như bọn bắt cóc đã trói Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên lại.

Nhưng không biết Nam Ngự đã dùng cách gì mà tháo được dây trói, kéo lê đôi chân bị thương và rời khỏi nhà kho đang bốc cháy.

Nhưng lúc thi thể Mặc Chiêu Huyên được tìm thấy thì cô ấy vẫn bị trói nguyên tại chỗ”

Sắc mặt Ngũ Vận Uyển hơi tái nhợt, “Ý của chị là..”

“Không sai” Giọng chị Trịnh trầm xuống, “Nói trắng ra là, để cứu bản thân mình mà Nam Ngự đã hoàn toàn mặc kệ cô bạn gái đang bị trói”

“Không” Ngũ Vận Uyển gần như buột miệng thốt lên, “Không thể nào, Nam Ngự không phải là người ích kỷ như vậy.”

Mặc dù thời gian cố ở cạnh Nam Ngự không dài, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng dưới vẻ ngoài trông có vẻ lạnh lùng của anh thực chất lại có một trái tim rất đỗi dịu dàng và ấm áp.

Vì thế cô không tin Nam Ngự lại làm ra loại chuyện như mặc kệ bạn gái như vậy.

Dường như đoán được Ngũ Vận Uyển sẽ nói vậy, chị Trịnh liếc nhìn cô rồi lại thở dài, “Vận Uyển, loại người giàu có sống trong nhung lụa như họ đều sợ chết mà, còn sợ chết hơn đám người bình thường như chúng ta nhiều.

Huống hồ Nam Ngự của lúc đó quả thật chỉ là một chàng trai trẻ, hơn nữa còn bị thương, anh ta vứt bỏ bạn gái để cứu bản thân mình cũng là chuyện thường tình”

Ngũ Vận Uyển cắn môi không nói gì.

“Đây là tất cả những gì chị biết, chị còn chưa điều tra chi tiết thì nhà họ Nam đã phong tỏa tin tức rồi” Chị Trịnh nói tiếp, “Vốn dĩ chị cũng không muốn nói cho em biết những chuyện này đâu, dù sao em và Nam Ngự cũng đã kết hôn rồi.

Nhưng có lẽ là vì chị khá cực đoan, chị cảm thấy nếu một người đàn ông lâm vào tình thế nguy cấp

mà thậm chí còn không thử đi cứu bạn gái mình thì hoàn toàn không đáng để em giao phó cả đời đâu.”

Nói rồi, chị Trịnh lại nắm tay Ngũ Vận Uyển với vẻ quan tâm, “Em là một cô gái tốt, chị mong em có thể nhìn

nhận thấu đáo, đừng ôm bất kỳ ảo tưởng hão huyền gì với Nam Ngự.

Phụ nữ chỉ có thể dựa vào bản thân mình thì mới khiến cuộc sống tươi đẹp”

Tất nhiên Ngũ Vận Uyển biết chị Trinh nói với mình.

những lời này là vì muốn tốt cho mình, nhưng cô vẫn cắn môi rồi nặn ra một nụ cười, “Chị Trịnh, cảm ơn chị ạ.

Nhưng em vẫn không tin Nam Ngự sẽ làm ra chuyện như vậy.”

Image removed.

.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không biết tại sao sắc mặt của chị Trịnh lại càng trở nên khó coi hơn, “Nhưng theo hồ sơ ghi chép mà khi đó chị tìm được trong cục cảnh sát, hình như bọn bắt cóc đã trói Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên lại.Nhưng không biết Nam Ngự đã dùng cách gì mà tháo được dây trói, kéo lê đôi chân bị thương và rời khỏi nhà kho đang bốc cháy.Nhưng lúc thi thể Mặc Chiêu Huyên được tìm thấy thì cô ấy vẫn bị trói nguyên tại chỗ”Sắc mặt Ngũ Vận Uyển hơi tái nhợt, “Ý của chị là..”“Không sai” Giọng chị Trịnh trầm xuống, “Nói trắng ra là, để cứu bản thân mình mà Nam Ngự đã hoàn toàn mặc kệ cô bạn gái đang bị trói”“Không” Ngũ Vận Uyển gần như buột miệng thốt lên, “Không thể nào, Nam Ngự không phải là người ích kỷ như vậy.”Mặc dù thời gian cố ở cạnh Nam Ngự không dài, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng dưới vẻ ngoài trông có vẻ lạnh lùng của anh thực chất lại có một trái tim rất đỗi dịu dàng và ấm áp.Vì thế cô không tin Nam Ngự lại làm ra loại chuyện như mặc kệ bạn gái như vậy.Dường như đoán được Ngũ Vận Uyển sẽ nói vậy, chị Trịnh liếc nhìn cô rồi lại thở dài, “Vận Uyển, loại người giàu có sống trong nhung lụa như họ đều sợ chết mà, còn sợ chết hơn đám người bình thường như chúng ta nhiều.Huống hồ Nam Ngự của lúc đó quả thật chỉ là một chàng trai trẻ, hơn nữa còn bị thương, anh ta vứt bỏ bạn gái để cứu bản thân mình cũng là chuyện thường tình”Ngũ Vận Uyển cắn môi không nói gì.“Đây là tất cả những gì chị biết, chị còn chưa điều tra chi tiết thì nhà họ Nam đã phong tỏa tin tức rồi” Chị Trịnh nói tiếp, “Vốn dĩ chị cũng không muốn nói cho em biết những chuyện này đâu, dù sao em và Nam Ngự cũng đã kết hôn rồi.Nhưng có lẽ là vì chị khá cực đoan, chị cảm thấy nếu một người đàn ông lâm vào tình thế nguy cấpmà thậm chí còn không thử đi cứu bạn gái mình thì hoàn toàn không đáng để em giao phó cả đời đâu.”Nói rồi, chị Trịnh lại nắm tay Ngũ Vận Uyển với vẻ quan tâm, “Em là một cô gái tốt, chị mong em có thể nhìnnhận thấu đáo, đừng ôm bất kỳ ảo tưởng hão huyền gì với Nam Ngự.Phụ nữ chỉ có thể dựa vào bản thân mình thì mới khiến cuộc sống tươi đẹp”Tất nhiên Ngũ Vận Uyển biết chị Trinh nói với mình.những lời này là vì muốn tốt cho mình, nhưng cô vẫn cắn môi rồi nặn ra một nụ cười, “Chị Trịnh, cảm ơn chị ạ.Nhưng em vẫn không tin Nam Ngự sẽ làm ra chuyện như vậy.”.

Chương 196: 196: Nam Ngự Không Phải Là Người Ích Kỷ Như Vậy