Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 218: 218: Anh Đập Sợi Dây Chuyền Này Vì Cô
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Lần đầu tiên sau mười năm, nhìn thấy sợi dây chuyền này, cuối cùng anh không còn cảm thấy áy náy và bất lực nữa mà là tức giận.Là vì sợi dây chuyền này nên Ngũ Vận Uyển mới bị thương, mới gặp nguy hiểm.Nếu sợi dây chuyền này vẫn còn đó, liệu rằng lần sau xảy ra chuyện tương tự, người phụ nữ ngốc nghếch Ngũ Vận Uyển vẫn sẽ đưa ra quyết định dại dột và nguy hiểm như vậy?Nam Ngự biết, suy nghĩ hiện tại của mình rất không lý trí, như một con người hoàn toàn khác so với bản thân luôn bình tĩnh của ngày thường, nhưng anh không khống chế được mà nghĩ như vậy.Nhìn sắc mặt tái nhợt và vô số vết bỏng trên người của Ngũ Vận Uyển trước mắt, trong lòng anh bỗng bốc lên ngọn lửa, anh giơ tay lên ném sợi dây chuyền trong tay ra ngoài.Cạch!Âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, Ngũ Vận Uyển vốn đang cúi đầu dụi mắt ngẩng phắt đầu lên.Mặc dù không nhìn rõ chuyện gì xảy ra những âm thanh vừa rồi vẫn khiến cô trong lòng cô dâng lên dự cảm không lành.“Nam Ngự, anh làm gì thế?”Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, lửa giận trong đôi mắt đen sâu thẳm vẫn chưa tan, lạnh lùng nói: “Tôi đập vỡ mặt dây chuyền rồi.”“Cái gì! Anh điên rồi à!” Ngũ Vận Uyển bỗng chốc suy sụp, lập tức bật dậy khỏi giường.Cô không nhìn rõ mảnh vỡ của sợi dây chuyền, chỉ có thể nắm lấy tay Nam Ngự, muốn tìm sợi dây chuyền: “Anh thật sự đập rồi à? Rốt cuộc anh nghĩ gì thế? Đó là dây chuyền bạn gái cũ để lại cho anh mà!”Nam Ngự không ngờ Ngũ Vận Uyển lại biết nguồn gốc của sợi dây chuyền.Nhưng lúc này anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ dùng một tay nắm lấy cổ tay Ngũ Vận Uyển, tay kia ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, bỗng chốc khoảng cách giữa hai người dán sát vào nhau.“Ngũ Vận Uyển” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói vẫn mang theo chút giận dữ:“Tôi nói cho em biết, nếu sợi dây chuyền này khiến em gặp nguy hiểm, vậy thì tôi thà đập vỡ nó!”Ngũ Vận Uyển vốn còn đang suy sụp sờ tay Nam Ngự, nhưng nghe anh nói thế thì cô bỗng sững người.Nam Ngự nói vậy là có ý gì?Anh...!đập sợi dây chuyền này vì cô?Nhưng sao có thể chứ...!Chẳng phải sợi dây chuyền này là của người bạn gái anh từng thích cho anh sao, chẳng phải là thứ quan trọng nhất với anh à, tại sao lại vì cô....
Lần đầu tiên sau mười năm, nhìn thấy sợi dây chuyền này, cuối cùng anh không còn cảm thấy áy náy và bất lực nữa mà là tức giận.
Là vì sợi dây chuyền này nên Ngũ Vận Uyển mới bị thương, mới gặp nguy hiểm.
Nếu sợi dây chuyền này vẫn còn đó, liệu rằng lần sau xảy ra chuyện tương tự, người phụ nữ ngốc nghếch Ngũ Vận Uyển vẫn sẽ đưa ra quyết định dại dột và nguy hiểm như vậy?
Nam Ngự biết, suy nghĩ hiện tại của mình rất không lý trí, như một con người hoàn toàn khác so với bản thân luôn bình tĩnh của ngày thường, nhưng anh không khống chế được mà nghĩ như vậy.
Nhìn sắc mặt tái nhợt và vô số vết bỏng trên người của Ngũ Vận Uyển trước mắt, trong lòng anh bỗng bốc lên ngọn lửa, anh giơ tay lên ném sợi dây chuyền trong tay ra ngoài.
Cạch!
Âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, Ngũ Vận Uyển vốn đang cúi đầu dụi mắt ngẩng phắt đầu lên.
Mặc dù không nhìn rõ chuyện gì xảy ra những âm thanh vừa rồi vẫn khiến cô trong lòng cô dâng lên dự cảm không lành.
“Nam Ngự, anh làm gì thế?”
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, lửa giận trong đôi mắt đen sâu thẳm vẫn chưa tan, lạnh lùng nói: “Tôi đập vỡ mặt dây chuyền rồi.”
“Cái gì! Anh điên rồi à!” Ngũ Vận Uyển bỗng chốc suy sụp, lập tức bật dậy khỏi giường.
Cô không nhìn rõ mảnh vỡ của sợi dây chuyền, chỉ có thể nắm lấy tay Nam Ngự, muốn tìm sợi dây chuyền: “Anh thật sự đập rồi à? Rốt cuộc anh nghĩ gì thế? Đó là dây chuyền bạn gái cũ để lại cho anh mà!”
Nam Ngự không ngờ Ngũ Vận Uyển lại biết nguồn gốc của sợi dây chuyền.
Nhưng lúc này anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ dùng một tay nắm lấy cổ tay Ngũ Vận Uyển, tay kia ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, bỗng chốc khoảng cách giữa hai người dán sát vào nhau.
“Ngũ Vận Uyển” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói vẫn mang theo chút giận dữ:
“Tôi nói cho em biết, nếu sợi dây chuyền này khiến em gặp nguy hiểm, vậy thì tôi thà đập vỡ nó!”
Ngũ Vận Uyển vốn còn đang suy sụp sờ tay Nam Ngự, nhưng nghe anh nói thế thì cô bỗng sững người.
Nam Ngự nói vậy là có ý gì?
Anh...!đập sợi dây chuyền này vì cô?
Nhưng sao có thể chứ...!Chẳng phải sợi dây chuyền này là của người bạn gái anh từng thích cho anh sao, chẳng phải là thứ quan trọng nhất với anh à, tại sao lại vì cô....
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Lần đầu tiên sau mười năm, nhìn thấy sợi dây chuyền này, cuối cùng anh không còn cảm thấy áy náy và bất lực nữa mà là tức giận.Là vì sợi dây chuyền này nên Ngũ Vận Uyển mới bị thương, mới gặp nguy hiểm.Nếu sợi dây chuyền này vẫn còn đó, liệu rằng lần sau xảy ra chuyện tương tự, người phụ nữ ngốc nghếch Ngũ Vận Uyển vẫn sẽ đưa ra quyết định dại dột và nguy hiểm như vậy?Nam Ngự biết, suy nghĩ hiện tại của mình rất không lý trí, như một con người hoàn toàn khác so với bản thân luôn bình tĩnh của ngày thường, nhưng anh không khống chế được mà nghĩ như vậy.Nhìn sắc mặt tái nhợt và vô số vết bỏng trên người của Ngũ Vận Uyển trước mắt, trong lòng anh bỗng bốc lên ngọn lửa, anh giơ tay lên ném sợi dây chuyền trong tay ra ngoài.Cạch!Âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, Ngũ Vận Uyển vốn đang cúi đầu dụi mắt ngẩng phắt đầu lên.Mặc dù không nhìn rõ chuyện gì xảy ra những âm thanh vừa rồi vẫn khiến cô trong lòng cô dâng lên dự cảm không lành.“Nam Ngự, anh làm gì thế?”Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, lửa giận trong đôi mắt đen sâu thẳm vẫn chưa tan, lạnh lùng nói: “Tôi đập vỡ mặt dây chuyền rồi.”“Cái gì! Anh điên rồi à!” Ngũ Vận Uyển bỗng chốc suy sụp, lập tức bật dậy khỏi giường.Cô không nhìn rõ mảnh vỡ của sợi dây chuyền, chỉ có thể nắm lấy tay Nam Ngự, muốn tìm sợi dây chuyền: “Anh thật sự đập rồi à? Rốt cuộc anh nghĩ gì thế? Đó là dây chuyền bạn gái cũ để lại cho anh mà!”Nam Ngự không ngờ Ngũ Vận Uyển lại biết nguồn gốc của sợi dây chuyền.Nhưng lúc này anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ dùng một tay nắm lấy cổ tay Ngũ Vận Uyển, tay kia ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, bỗng chốc khoảng cách giữa hai người dán sát vào nhau.“Ngũ Vận Uyển” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói vẫn mang theo chút giận dữ:“Tôi nói cho em biết, nếu sợi dây chuyền này khiến em gặp nguy hiểm, vậy thì tôi thà đập vỡ nó!”Ngũ Vận Uyển vốn còn đang suy sụp sờ tay Nam Ngự, nhưng nghe anh nói thế thì cô bỗng sững người.Nam Ngự nói vậy là có ý gì?Anh...!đập sợi dây chuyền này vì cô?Nhưng sao có thể chứ...!Chẳng phải sợi dây chuyền này là của người bạn gái anh từng thích cho anh sao, chẳng phải là thứ quan trọng nhất với anh à, tại sao lại vì cô....