Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 242: 242: Quán Karaoke Ghế Q
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngũ Vận Uyển vốn định bắt taxi về nhà, nhưng không hiểu vì sao, sau khi ra khỏi phòng VIP còn chưa đi được mấy bước, cô đã loạng choạng vươn tay bám vào tường ngoài hành lang mới miễn cường chống đỡ được, không để bị ngã ra đất.Chết tiệt.Chuyện gì xảy ra vậy?Không phải cô không uống rượu sao? Sao lại thấy chóng mặt, chân tay không còn chút sức lực nào vậy.Không những thế, cô còn cảm thấy trong người nóng bức khó tả, rõ ràng là mặc váy ngắn ở trong phòng điều hòa mà cả người vẫn đổ mồ hôi.Cô hơi hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa của phòng VIP bên cạnh.Chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình, trên mặt ửng hồng không tự nhiên, ánh mắt còn hiện lên vẻ mị hoặc.Không đúng!Ngũ Vận Uyển lập tức phản ứng lại, trạng thái kỳ lạ hiện tại của mình giống y hệt như hai năm trước!Có lẽ nào...!Nghĩ đến ly nước trái cây cô vừa uống hết, cơ thể của Ngũ Vận Uyển không khỏi phát run.Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng lại phát hiện chân mềm nhũn đến mức không thể đi được.Cô quá sợ hãi, không nghĩ ngợi gì liền lấy điện thoại di động ra gọi cho một số điện thoại.Vài tiếng tút tút dài vang lên, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối."Alo."Giọng nói trầm thấp và gợi cảm của Nam Ngự vang lên từ trong điện thoại, Ngũ Vận Uyển lập tức như nắm lấy cọng rơm cứu mạng vậy,"Nam Ngự, cứu tôi!".Bất giác, ngay cả bản thân Ngũ Vận Uyển cũng không nhận ra mình đã dựa dẫm vào Nam Ngự đến mức này rồi.Khi gặp nguy hiểm, điều đầu tiên nghĩ đến là gọi điện thoại cho anh, thậm chí còn quên cả mấy câu khác sáo, trực tiếp hy vọng anh đến cứu mình!Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng đến mức sắp phát nổ, ngay cả điện thoại di động trong tay cũng không cầm chắc được mà rơi thẳng xuống đất..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngũ Vận Uyển vốn định bắt taxi về nhà, nhưng không hiểu vì sao, sau khi ra khỏi phòng VIP còn chưa đi được mấy bước, cô đã loạng choạng vươn tay bám vào tường ngoài hành lang mới miễn cường chống đỡ được, không để bị ngã ra đất.
Chết tiệt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải cô không uống rượu sao? Sao lại thấy chóng mặt, chân tay không còn chút sức lực nào vậy.
Không những thế, cô còn cảm thấy trong người nóng bức khó tả, rõ ràng là mặc váy ngắn ở trong phòng điều hòa mà cả người vẫn đổ mồ hôi.
Cô hơi hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa của phòng VIP bên cạnh.
Chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình, trên mặt ửng hồng không tự nhiên, ánh mắt còn hiện lên vẻ mị hoặc.
Không đúng!
Ngũ Vận Uyển lập tức phản ứng lại, trạng thái kỳ lạ hiện tại của mình giống y hệt như hai năm trước!
Có lẽ nào...!
Nghĩ đến ly nước trái cây cô vừa uống hết, cơ thể của Ngũ Vận Uyển không khỏi phát run.
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng lại phát hiện chân mềm nhũn đến mức không thể đi được.
Cô quá sợ hãi, không nghĩ ngợi gì liền lấy điện thoại di động ra gọi cho một số điện thoại.
Vài tiếng tút tút dài vang lên, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
"Alo."
Giọng nói trầm thấp và gợi cảm của Nam Ngự vang lên từ trong điện thoại, Ngũ Vận Uyển lập tức như nắm lấy cọng rơm cứu mạng vậy,
"Nam Ngự, cứu tôi!".
Bất giác, ngay cả bản thân Ngũ Vận Uyển cũng không nhận ra mình đã dựa dẫm vào Nam Ngự đến mức này rồi.
Khi gặp nguy hiểm, điều đầu tiên nghĩ đến là gọi điện thoại cho anh, thậm chí còn quên cả mấy câu khác sáo, trực tiếp hy vọng anh đến cứu mình!
Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng đến mức sắp phát nổ, ngay cả điện thoại di động trong tay cũng không cầm chắc được mà rơi thẳng xuống đất.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngũ Vận Uyển vốn định bắt taxi về nhà, nhưng không hiểu vì sao, sau khi ra khỏi phòng VIP còn chưa đi được mấy bước, cô đã loạng choạng vươn tay bám vào tường ngoài hành lang mới miễn cường chống đỡ được, không để bị ngã ra đất.Chết tiệt.Chuyện gì xảy ra vậy?Không phải cô không uống rượu sao? Sao lại thấy chóng mặt, chân tay không còn chút sức lực nào vậy.Không những thế, cô còn cảm thấy trong người nóng bức khó tả, rõ ràng là mặc váy ngắn ở trong phòng điều hòa mà cả người vẫn đổ mồ hôi.Cô hơi hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa của phòng VIP bên cạnh.Chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình, trên mặt ửng hồng không tự nhiên, ánh mắt còn hiện lên vẻ mị hoặc.Không đúng!Ngũ Vận Uyển lập tức phản ứng lại, trạng thái kỳ lạ hiện tại của mình giống y hệt như hai năm trước!Có lẽ nào...!Nghĩ đến ly nước trái cây cô vừa uống hết, cơ thể của Ngũ Vận Uyển không khỏi phát run.Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng lại phát hiện chân mềm nhũn đến mức không thể đi được.Cô quá sợ hãi, không nghĩ ngợi gì liền lấy điện thoại di động ra gọi cho một số điện thoại.Vài tiếng tút tút dài vang lên, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối."Alo."Giọng nói trầm thấp và gợi cảm của Nam Ngự vang lên từ trong điện thoại, Ngũ Vận Uyển lập tức như nắm lấy cọng rơm cứu mạng vậy,"Nam Ngự, cứu tôi!".Bất giác, ngay cả bản thân Ngũ Vận Uyển cũng không nhận ra mình đã dựa dẫm vào Nam Ngự đến mức này rồi.Khi gặp nguy hiểm, điều đầu tiên nghĩ đến là gọi điện thoại cho anh, thậm chí còn quên cả mấy câu khác sáo, trực tiếp hy vọng anh đến cứu mình!Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng đến mức sắp phát nổ, ngay cả điện thoại di động trong tay cũng không cầm chắc được mà rơi thẳng xuống đất..