Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 247: 247: Không Biết Xấu Hổ
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhất thời Ngũ Vận Uyển nhìn đến ngẩn người.cho đến khi Nam Ngự nhắm mắt, trầm giọng nói: "Nhìn đủ chưa?"Ngũ Vận Uyển mới phản ứng lại, thật ra Nam Ngự đã dậy từ lâu rồi, vội vàng quay người đi.Nhưng cô còn chưa kịp quay đi, Nam Ngự đã nắm lấy vai cô và ôm vào lòng.Ngũ Vận Uyển và vào lồng ngực rắn chắc của Nam Ngự, tim của cô lập tức đập loạn lên.Nam Ngự nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua em có hài lòng không?"Ngũ Vận Uyển sững sờ, sau đó tai đỏ lên.“Hài lòng cái gì!”Cố xấu hổ lẩm bẩm, “Là anh lợi dụng lúc người ta gặp nạn!""Thế à?" Nam Ngự không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười,"Sao tôi lại cảm thấy mình cứu em lúc nguy nan nhỉ?"Ngũ Vận Uyển cắn răng mắng:"Không biết xấu hổ"“Tôi không biết xấu hổ?”Nam Ngự càng cười vui vẻ hơn,“Vậy em có thể cho tôi thêm mấy cơ hội không biết xấu hổ nữa không?"Ngũ Vận Uyển xấu hổ không nói nên lời.Cô phát hiện ra cái tên Nam Ngự này là một con sói xám lớn cụp đuôi, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng thực ra xấu xa từ trong xương!Cuối cùng...!Cuối cùng cô cũng đã thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của hai năm trước rồi.Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể lấy chồng và sinh con như những người phụ nữ bình thường, nhưng không ngờ cuối cùng cô cũng gặp được một người đàn ông có thể cùng cô bước ra.Dù không biết hôm qua tên khốn nào đã đánh thuốc mình, nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn có chút biết ơn người đó..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhất thời Ngũ Vận Uyển nhìn đến ngẩn người.
cho đến khi Nam Ngự nhắm mắt, trầm giọng nói: "Nhìn đủ chưa?"
Ngũ Vận Uyển mới phản ứng lại, thật ra Nam Ngự đã dậy từ lâu rồi, vội vàng quay người đi.
Nhưng cô còn chưa kịp quay đi, Nam Ngự đã nắm lấy vai cô và ôm vào lòng.
Ngũ Vận Uyển và vào lồng ngực rắn chắc của Nam Ngự, tim của cô lập tức đập loạn lên.
Nam Ngự nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua em có hài lòng không?"
Ngũ Vận Uyển sững sờ, sau đó tai đỏ lên.
“Hài lòng cái gì!”
Cố xấu hổ lẩm bẩm, “Là anh lợi dụng lúc người ta gặp nạn!"
"Thế à?" Nam Ngự không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười,
"Sao tôi lại cảm thấy mình cứu em lúc nguy nan nhỉ?"
Ngũ Vận Uyển cắn răng mắng:
"Không biết xấu hổ"
“Tôi không biết xấu hổ?”
Nam Ngự càng cười vui vẻ hơn,
“Vậy em có thể cho tôi thêm mấy cơ hội không biết xấu hổ nữa không?"
Ngũ Vận Uyển xấu hổ không nói nên lời.
Cô phát hiện ra cái tên Nam Ngự này là một con sói xám lớn cụp đuôi, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng thực ra xấu xa từ trong xương!
Cuối cùng...!
Cuối cùng cô cũng đã thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của hai năm trước rồi.
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể lấy chồng và sinh con như những người phụ nữ bình thường, nhưng không ngờ cuối cùng cô cũng gặp được một người đàn ông có thể cùng cô bước ra.
Dù không biết hôm qua tên khốn nào đã đánh thuốc mình, nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn có chút biết ơn người đó.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhất thời Ngũ Vận Uyển nhìn đến ngẩn người.cho đến khi Nam Ngự nhắm mắt, trầm giọng nói: "Nhìn đủ chưa?"Ngũ Vận Uyển mới phản ứng lại, thật ra Nam Ngự đã dậy từ lâu rồi, vội vàng quay người đi.Nhưng cô còn chưa kịp quay đi, Nam Ngự đã nắm lấy vai cô và ôm vào lòng.Ngũ Vận Uyển và vào lồng ngực rắn chắc của Nam Ngự, tim của cô lập tức đập loạn lên.Nam Ngự nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua em có hài lòng không?"Ngũ Vận Uyển sững sờ, sau đó tai đỏ lên.“Hài lòng cái gì!”Cố xấu hổ lẩm bẩm, “Là anh lợi dụng lúc người ta gặp nạn!""Thế à?" Nam Ngự không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười,"Sao tôi lại cảm thấy mình cứu em lúc nguy nan nhỉ?"Ngũ Vận Uyển cắn răng mắng:"Không biết xấu hổ"“Tôi không biết xấu hổ?”Nam Ngự càng cười vui vẻ hơn,“Vậy em có thể cho tôi thêm mấy cơ hội không biết xấu hổ nữa không?"Ngũ Vận Uyển xấu hổ không nói nên lời.Cô phát hiện ra cái tên Nam Ngự này là một con sói xám lớn cụp đuôi, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng thực ra xấu xa từ trong xương!Cuối cùng...!Cuối cùng cô cũng đã thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của hai năm trước rồi.Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể lấy chồng và sinh con như những người phụ nữ bình thường, nhưng không ngờ cuối cùng cô cũng gặp được một người đàn ông có thể cùng cô bước ra.Dù không biết hôm qua tên khốn nào đã đánh thuốc mình, nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn có chút biết ơn người đó..