Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 301: Ngũ Vận Uyển Có Thật Sự Yêu Anh Không

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Đương nhiên anh rất giận.Nhưng vẫn không đến lượt Lâm Tiểu Như tới nói cho anh biết anh nên làm gì!Nếu không phải Lâm Tiểu Như là em gái ruột của Ngũ Vận Uyển thì anh đã không khách sáo với cô ta lâu rồi, làm sao có thể để cô ta la lối om sòm, chửi bởi trước mặt anh như thế?Nam Ngự không có thời gian nói những điều vô nghĩa với cô ta, anh chỉ nói bằng giọng cực trầm, giọng điệu đầy nguy hiểm: “Lâm Tiểu Như, chuyện của tối và Ngũ Vận Uyển không đến lượt cô khoa tay múa chân.Tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn nhắm vào Ngũ Vận Uyển nữa, tôi sẽ cho cô chết rất khó coi.”Ai ngờ Lâm Tiểu Như lại gân cổ lên nói: “Tôi cũng đang bảo vệ hôn nhân của tôi, chồng chưa cưới của tôi! Nếu Ngũ Vận Uyển còn dám quyến rũ Nam Bá nữa thì làm ma tôi cũng không tha cho chị ta!”Nói xong lời này, thấy ngọn lửa lạnh lẽo trong mắt Nam Ngự, cuối cùng Lâm Tiểu Như cũng hơi sợ, cô ta vội nói: "Thôi bỏ đi Nam Ngự, điều nên nói tối cũng nói xong rồi.Chúc hai người hạnh phúc, tạm biệt!”Lâm Tiểu Như thấy không làm gì được thì nghĩ lần này mình tới là sai lầm, cô ta chỉ đành ra về.Nhưng khi tới cửa văn phòng, cô ta đột nhiên dừng bước, thấp giọng nói một câu cuối cùng: “Anh nghĩ Ngũ Vận Uyển thật lòng yêu anh sao? Nam Ngự?”Lâm Tiểu Như rời khỏi văn phòng, nhưng tâm trạng Nam Ngự lại không thể bình tĩnh.Anh đẩy xe lăn tới trước cửa sổ, nhìn cảnh đường phố bên ngoài.Bên ngoài cửa sổ kính sát đất là khung cảnh rất sôi động, người với người bận rộn đi qua đi lại.Gặp nhau trong biển người mênh mông vốn đã là duyên phận, chỉ là họ không chỉ gặp một người, mà là một vài người trong số hàng ngàn chúng sinh.Ngũ Vận Uyển có thật sự yêu anh không?Câu hỏi của Lâm Tiểu Như khiến Nam Ngự suy nghĩ rất lâu.Không ngờ anh lại không thể đưa ra một câu trả lời khẳng định hay tự tin.Anh chưa bao giờ cảm thấy không chắc chắn trong bất cứ việc gì, nhưng Ngũ Vận Uyển lại khiến anh cảm thấy không tự tin.Tối đến, Nam Ngự về nhà thấy Ngũ Vận Uyển đang sắp xếp tủ quần áo trong phòng ngủ.Cô trải hết quần áo của mình lên giường, phân loại từng bộ.Ngũ Vận Uyển thấy Nam Ngự về thì thản nhiên nói: “Anh về rồi à?”Nam Ngự phát hiện Ngũ Vận Uyển mang dáng vẻ tâm sự nặng nề, cô nói cũng hơi lơ đễnh, trên mặt cũng không có nụ cười.Lòng Nam Ngự chùng xuống.Đúng là Ngũ Vận Uyển đang tâm sự nặng nề, cái bóng của lần bị cưỡng hôn tối qua vẫn chưa tan.Đôi lúc con người sẽ thông qua việc thu dọn tủ quần áo hay dọn dẹp nhà cửa để xoa dịu nỗi căng thẳng và lo lắng trong lòng.Cô đang băn khoăn không biết có nên nói cho Nam Ngự chuyện Nam Bá đã cưỡng hôn mình không, lỡ như nói rồi anh thật sự giận sau đó không để ý đến cô nữa thì sao?.

Đương nhiên anh rất giận.

Nhưng vẫn không đến lượt Lâm Tiểu Như tới nói cho anh biết anh nên làm gì!

Nếu không phải Lâm Tiểu Như là em gái ruột của Ngũ Vận Uyển thì anh đã không khách sáo với cô ta lâu rồi, làm sao có thể để cô ta la lối om sòm, chửi bởi trước mặt anh như thế?

Nam Ngự không có thời gian nói những điều vô nghĩa với cô ta, anh chỉ nói bằng giọng cực trầm, giọng điệu đầy nguy hiểm: “Lâm Tiểu Như, chuyện của tối và Ngũ Vận Uyển không đến lượt cô khoa tay múa chân.

Tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn nhắm vào Ngũ Vận Uyển nữa, tôi sẽ cho cô chết rất khó coi.”

Ai ngờ Lâm Tiểu Như lại gân cổ lên nói: “Tôi cũng đang bảo vệ hôn nhân của tôi, chồng chưa cưới của tôi! Nếu Ngũ Vận Uyển còn dám quyến rũ Nam Bá nữa thì làm ma tôi cũng không tha cho chị ta!”

Nói xong lời này, thấy ngọn lửa lạnh lẽo trong mắt Nam Ngự, cuối cùng Lâm Tiểu Như cũng hơi sợ, cô ta vội nói: "Thôi bỏ đi Nam Ngự, điều nên nói tối cũng nói xong rồi.

Chúc hai người hạnh phúc, tạm biệt!”

Lâm Tiểu Như thấy không làm gì được thì nghĩ lần này mình tới là sai lầm, cô ta chỉ đành ra về.

Nhưng khi tới cửa văn phòng, cô ta đột nhiên dừng bước, thấp giọng nói một câu cuối cùng: “Anh nghĩ Ngũ Vận Uyển thật lòng yêu anh sao? Nam Ngự?”

Lâm Tiểu Như rời khỏi văn phòng, nhưng tâm trạng Nam Ngự lại không thể bình tĩnh.

Anh đẩy xe lăn tới trước cửa sổ, nhìn cảnh đường phố bên ngoài.

Bên ngoài cửa sổ kính sát đất là khung cảnh rất sôi động, người với người bận rộn đi qua đi lại.

Gặp nhau trong biển người mênh mông vốn đã là duyên phận, chỉ là họ không chỉ gặp một người, mà là một vài người trong số hàng ngàn chúng sinh.

Ngũ Vận Uyển có thật sự yêu anh không?

Câu hỏi của Lâm Tiểu Như khiến Nam Ngự suy nghĩ rất lâu.

Không ngờ anh lại không thể đưa ra một câu trả lời khẳng định hay tự tin.

Anh chưa bao giờ cảm thấy không chắc chắn trong bất cứ việc gì, nhưng Ngũ Vận Uyển lại khiến anh cảm thấy không tự tin.

Tối đến, Nam Ngự về nhà thấy Ngũ Vận Uyển đang sắp xếp tủ quần áo trong phòng ngủ.

Cô trải hết quần áo của mình lên giường, phân loại từng bộ.

Ngũ Vận Uyển thấy Nam Ngự về thì thản nhiên nói: “Anh về rồi à?”

Nam Ngự phát hiện Ngũ Vận Uyển mang dáng vẻ tâm sự nặng nề, cô nói cũng hơi lơ đễnh, trên mặt cũng không có nụ cười.

Lòng Nam Ngự chùng xuống.

Đúng là Ngũ Vận Uyển đang tâm sự nặng nề, cái bóng của lần bị cưỡng hôn tối qua vẫn chưa tan.

Đôi lúc con người sẽ thông qua việc thu dọn tủ quần áo hay dọn dẹp nhà cửa để xoa dịu nỗi căng thẳng và lo lắng trong lòng.

Cô đang băn khoăn không biết có nên nói cho Nam Ngự chuyện Nam Bá đã cưỡng hôn mình không, lỡ như nói rồi anh thật sự giận sau đó không để ý đến cô nữa thì sao?.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Đương nhiên anh rất giận.Nhưng vẫn không đến lượt Lâm Tiểu Như tới nói cho anh biết anh nên làm gì!Nếu không phải Lâm Tiểu Như là em gái ruột của Ngũ Vận Uyển thì anh đã không khách sáo với cô ta lâu rồi, làm sao có thể để cô ta la lối om sòm, chửi bởi trước mặt anh như thế?Nam Ngự không có thời gian nói những điều vô nghĩa với cô ta, anh chỉ nói bằng giọng cực trầm, giọng điệu đầy nguy hiểm: “Lâm Tiểu Như, chuyện của tối và Ngũ Vận Uyển không đến lượt cô khoa tay múa chân.Tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn nhắm vào Ngũ Vận Uyển nữa, tôi sẽ cho cô chết rất khó coi.”Ai ngờ Lâm Tiểu Như lại gân cổ lên nói: “Tôi cũng đang bảo vệ hôn nhân của tôi, chồng chưa cưới của tôi! Nếu Ngũ Vận Uyển còn dám quyến rũ Nam Bá nữa thì làm ma tôi cũng không tha cho chị ta!”Nói xong lời này, thấy ngọn lửa lạnh lẽo trong mắt Nam Ngự, cuối cùng Lâm Tiểu Như cũng hơi sợ, cô ta vội nói: "Thôi bỏ đi Nam Ngự, điều nên nói tối cũng nói xong rồi.Chúc hai người hạnh phúc, tạm biệt!”Lâm Tiểu Như thấy không làm gì được thì nghĩ lần này mình tới là sai lầm, cô ta chỉ đành ra về.Nhưng khi tới cửa văn phòng, cô ta đột nhiên dừng bước, thấp giọng nói một câu cuối cùng: “Anh nghĩ Ngũ Vận Uyển thật lòng yêu anh sao? Nam Ngự?”Lâm Tiểu Như rời khỏi văn phòng, nhưng tâm trạng Nam Ngự lại không thể bình tĩnh.Anh đẩy xe lăn tới trước cửa sổ, nhìn cảnh đường phố bên ngoài.Bên ngoài cửa sổ kính sát đất là khung cảnh rất sôi động, người với người bận rộn đi qua đi lại.Gặp nhau trong biển người mênh mông vốn đã là duyên phận, chỉ là họ không chỉ gặp một người, mà là một vài người trong số hàng ngàn chúng sinh.Ngũ Vận Uyển có thật sự yêu anh không?Câu hỏi của Lâm Tiểu Như khiến Nam Ngự suy nghĩ rất lâu.Không ngờ anh lại không thể đưa ra một câu trả lời khẳng định hay tự tin.Anh chưa bao giờ cảm thấy không chắc chắn trong bất cứ việc gì, nhưng Ngũ Vận Uyển lại khiến anh cảm thấy không tự tin.Tối đến, Nam Ngự về nhà thấy Ngũ Vận Uyển đang sắp xếp tủ quần áo trong phòng ngủ.Cô trải hết quần áo của mình lên giường, phân loại từng bộ.Ngũ Vận Uyển thấy Nam Ngự về thì thản nhiên nói: “Anh về rồi à?”Nam Ngự phát hiện Ngũ Vận Uyển mang dáng vẻ tâm sự nặng nề, cô nói cũng hơi lơ đễnh, trên mặt cũng không có nụ cười.Lòng Nam Ngự chùng xuống.Đúng là Ngũ Vận Uyển đang tâm sự nặng nề, cái bóng của lần bị cưỡng hôn tối qua vẫn chưa tan.Đôi lúc con người sẽ thông qua việc thu dọn tủ quần áo hay dọn dẹp nhà cửa để xoa dịu nỗi căng thẳng và lo lắng trong lòng.Cô đang băn khoăn không biết có nên nói cho Nam Ngự chuyện Nam Bá đã cưỡng hôn mình không, lỡ như nói rồi anh thật sự giận sau đó không để ý đến cô nữa thì sao?.

Chương 301: Ngũ Vận Uyển Có Thật Sự Yêu Anh Không