Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 366: Cuối Cùng Thì Cũng Lộ Ra Bộ Mặt Thật Rồi

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Họ biết là cô và Nam Ngự đã kết hôn rồi?Ngũ Vận Uyển nhanh chóng hiểu ra, chắc là do Lâm Tiểu Như nói cho họ biết.Mục đích của đối phương cũng đã rất rõ ràng rồi, Ngũ Vận Uyển thầm hiểu, cô chỉ yên lặng không nói gì.Lâm Hải Sinh thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh thì hơi sốt ruột, ông ta nói thẳng vào vấn đề: “Vận Uyển, lần này con phải giúp ba, bảo Nam Ngự tha cho nhà họ Lâm đi.Hai nhà cũng chẳng có thù oán gì với nhau, đều người một nhà cả, cần gì phải căng thẳng thế, phải không?”Những kẻ mang danh nghĩa người nhà mà toàn trừng mắt, lạnh lùng châm chọc khiêu khích cô suốt bao nhiêu năm qua, bây giờ lại quay ra nói những lời trải lương tâm mình như vậy để nhờ vả cô.Lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.Ngũ Vận Uyển thầm cười khẩy, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Con chưa bao giờ hỏi về chuyện của Nam Ngự, con cũng không xen vào chuyện công việc của anh ấy.Xin lỗi, con không giúp mọi người được rồi”.Người nhà họ Lâm sững lại, sau đó vẻ mặt của họ lập tức thay đổi.Vẻ mặt Lâm Tiểu Như giận dữ: “Ngũ Vận Uyển, mày được lắm! Sao nào, bây giờ mày cảm thấy mày có chỗ dựa rồi à?”“Tiểu Như!” Khương Linh ra vẻ như đang răn dạy con mình: “Sao con lại nói chuyện như thế với chị, chẳng lễ phép gì cả.Chị của con không phải là người nhẫn tâm đến thế đâu.Được người ta giúp đỡ thì phải đáp trả lại gấp bội, ai mà chẳng hiểu đạo lí này chứ.Đúng không, Vận Uyển?”Vận Uyển, Vận Uyển, nghe thân mật biết chừng nào, giống như người một nhà thật sự vậy.Ngũ Vận Uyển nghe thấy mấy người này gọi tên mình mà chỉ thấy ghê tởm.Lâm Hải Sinh cũng đi ra khuyên bảo: “Vận Uyển, ba đã bị dồn vào đường cùng thật rồi.Nam Ngự yêu con như vậy thì chắc chắn là cậu ta sẽ nghe lời con thôi, còn bảo cậu ta tha cho nhà họ Lâm đi, ba xin con đấy.”Ngũ Vận Uyển không kiên nhẫn được nữa: “Ba, con đã nói rồi, con chưa bao giờ hỏi anh ấy về chuyện công việc.Dù con có nhờ anh ấy thật thì chưa chắc anh ấy đã đồng ý”“Ngũ Vận Uyển, tạo là ba ruột của mày đấy!” Lâm Hải Sinh mất kiên nhẫn, ông ta gào lên với cô: “Hồi mày nhỏ, nếu chúng tạo không giúp mày thì mày đã chết đói từ lâu rồi, một mình mẹ mày không thể nuôi lớn mày một mình.đâu!”Cuối cùng thì cũng lộ ra bộ mặt thật rồi.Lúc này Ngũ Vận Uyển chỉ thấy tim mình lạnh ngắt.Mà lúc này, Lâm Hải Sinh và Khương Linh còn liên tục moi móc những chuyện cũ trước kia ra, bày ra trước mặt Ngũ Vận Uyển.Lúc này, những điều nhỏ nhoi mà họ coi là ân tình họ ban cho cô, đều đã trở thành những lý do để cô đi khuyên Nam Ngự tha cho nhà họ Lâm.Khương Linh nói: “Hồi nhỏ dì đã cho con chân váy đấu giá còn gì? Tiểu Như nhà dì mới mặc được một tháng, còn mới tinh mà đã đưa cho con rồi.Còn nữa, có lần nhà dì được người ta tặng mấy con cua lông siêu to, dì còn cho con ăn hẳn hai con còn gì.Con còn nhớ không? Nhà dì đối xử tốt với con biết nhường nào, mà sao con nỡ độc ác đến thế!”Chân váy? Ngũ Vận Uyển nhớ là chân váy đó là do Lâm Tiểu Như cảm thấy nó xấu quá, không muốn mặc nữa nên mới đưa cho cô.Còn vụ cua lông thì chúng sắp hỏng, nhà họ ăn không hết nên mới cho cô ăn, sau đấy cô còn bị đau bụng mất mấy ngày trời.Đây chính là ân tình mà hôm nay họ muốn cô báo đáp lại cho họ..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Họ biết là cô và Nam Ngự đã kết hôn rồi?

Ngũ Vận Uyển nhanh chóng hiểu ra, chắc là do Lâm Tiểu Như nói cho họ biết.

Mục đích của đối phương cũng đã rất rõ ràng rồi, Ngũ Vận Uyển thầm hiểu, cô chỉ yên lặng không nói gì.

Lâm Hải Sinh thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh thì hơi sốt ruột, ông ta nói thẳng vào vấn đề: “Vận Uyển, lần này con phải giúp ba, bảo Nam Ngự tha cho nhà họ Lâm đi.

Hai nhà cũng chẳng có thù oán gì với nhau, đều người một nhà cả, cần gì phải căng thẳng thế, phải không?”

Những kẻ mang danh nghĩa người nhà mà toàn trừng mắt, lạnh lùng châm chọc khiêu khích cô suốt bao nhiêu năm qua, bây giờ lại quay ra nói những lời trải lương tâm mình như vậy để nhờ vả cô.

Lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Ngũ Vận Uyển thầm cười khẩy, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Con chưa bao giờ hỏi về chuyện của Nam Ngự, con cũng không xen vào chuyện công việc của anh ấy.

Xin lỗi, con không giúp mọi người được rồi”.

Người nhà họ Lâm sững lại, sau đó vẻ mặt của họ lập tức thay đổi.

Vẻ mặt Lâm Tiểu Như giận dữ: “Ngũ Vận Uyển, mày được lắm! Sao nào, bây giờ mày cảm thấy mày có chỗ dựa rồi à?”

“Tiểu Như!” Khương Linh ra vẻ như đang răn dạy con mình: “Sao con lại nói chuyện như thế với chị, chẳng lễ phép gì cả.

Chị của con không phải là người nhẫn tâm đến thế đâu.

Được người ta giúp đỡ thì phải đáp trả lại gấp bội, ai mà chẳng hiểu đạo lí này chứ.

Đúng không, Vận Uyển?”

Vận Uyển, Vận Uyển, nghe thân mật biết chừng nào, giống như người một nhà thật sự vậy.

Ngũ Vận Uyển nghe thấy mấy người này gọi tên mình mà chỉ thấy ghê tởm.

Lâm Hải Sinh cũng đi ra khuyên bảo: “Vận Uyển, ba đã bị dồn vào đường cùng thật rồi.

Nam Ngự yêu con như vậy thì chắc chắn là cậu ta sẽ nghe lời con thôi, còn bảo cậu ta tha cho nhà họ Lâm đi, ba xin con đấy.”

Ngũ Vận Uyển không kiên nhẫn được nữa: “Ba, con đã nói rồi, con chưa bao giờ hỏi anh ấy về chuyện công việc.

Dù con có nhờ anh ấy thật thì chưa chắc anh ấy đã đồng ý”

“Ngũ Vận Uyển, tạo là ba ruột của mày đấy!” Lâm Hải Sinh mất kiên nhẫn, ông ta gào lên với cô: “Hồi mày nhỏ, nếu chúng tạo không giúp mày thì mày đã chết đói từ lâu rồi, một mình mẹ mày không thể nuôi lớn mày một mình.

đâu!”

Cuối cùng thì cũng lộ ra bộ mặt thật rồi.

Lúc này Ngũ Vận Uyển chỉ thấy tim mình lạnh ngắt.

Mà lúc này, Lâm Hải Sinh và Khương Linh còn liên tục moi móc những chuyện cũ trước kia ra, bày ra trước mặt Ngũ Vận Uyển.

Lúc này, những điều nhỏ nhoi mà họ coi là ân tình họ ban cho cô, đều đã trở thành những lý do để cô đi khuyên Nam Ngự tha cho nhà họ Lâm.

Khương Linh nói: “Hồi nhỏ dì đã cho con chân váy đấu giá còn gì? Tiểu Như nhà dì mới mặc được một tháng, còn mới tinh mà đã đưa cho con rồi.

Còn nữa, có lần nhà dì được người ta tặng mấy con cua lông siêu to, dì còn cho con ăn hẳn hai con còn gì.

Con còn nhớ không? Nhà dì đối xử tốt với con biết nhường nào, mà sao con nỡ độc ác đến thế!”

Chân váy? Ngũ Vận Uyển nhớ là chân váy đó là do Lâm Tiểu Như cảm thấy nó xấu quá, không muốn mặc nữa nên mới đưa cho cô.

Còn vụ cua lông thì chúng sắp hỏng, nhà họ ăn không hết nên mới cho cô ăn, sau đấy cô còn bị đau bụng mất mấy ngày trời.

Đây chính là ân tình mà hôm nay họ muốn cô báo đáp lại cho họ.

Image removed.

.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Họ biết là cô và Nam Ngự đã kết hôn rồi?Ngũ Vận Uyển nhanh chóng hiểu ra, chắc là do Lâm Tiểu Như nói cho họ biết.Mục đích của đối phương cũng đã rất rõ ràng rồi, Ngũ Vận Uyển thầm hiểu, cô chỉ yên lặng không nói gì.Lâm Hải Sinh thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh thì hơi sốt ruột, ông ta nói thẳng vào vấn đề: “Vận Uyển, lần này con phải giúp ba, bảo Nam Ngự tha cho nhà họ Lâm đi.Hai nhà cũng chẳng có thù oán gì với nhau, đều người một nhà cả, cần gì phải căng thẳng thế, phải không?”Những kẻ mang danh nghĩa người nhà mà toàn trừng mắt, lạnh lùng châm chọc khiêu khích cô suốt bao nhiêu năm qua, bây giờ lại quay ra nói những lời trải lương tâm mình như vậy để nhờ vả cô.Lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.Ngũ Vận Uyển thầm cười khẩy, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Con chưa bao giờ hỏi về chuyện của Nam Ngự, con cũng không xen vào chuyện công việc của anh ấy.Xin lỗi, con không giúp mọi người được rồi”.Người nhà họ Lâm sững lại, sau đó vẻ mặt của họ lập tức thay đổi.Vẻ mặt Lâm Tiểu Như giận dữ: “Ngũ Vận Uyển, mày được lắm! Sao nào, bây giờ mày cảm thấy mày có chỗ dựa rồi à?”“Tiểu Như!” Khương Linh ra vẻ như đang răn dạy con mình: “Sao con lại nói chuyện như thế với chị, chẳng lễ phép gì cả.Chị của con không phải là người nhẫn tâm đến thế đâu.Được người ta giúp đỡ thì phải đáp trả lại gấp bội, ai mà chẳng hiểu đạo lí này chứ.Đúng không, Vận Uyển?”Vận Uyển, Vận Uyển, nghe thân mật biết chừng nào, giống như người một nhà thật sự vậy.Ngũ Vận Uyển nghe thấy mấy người này gọi tên mình mà chỉ thấy ghê tởm.Lâm Hải Sinh cũng đi ra khuyên bảo: “Vận Uyển, ba đã bị dồn vào đường cùng thật rồi.Nam Ngự yêu con như vậy thì chắc chắn là cậu ta sẽ nghe lời con thôi, còn bảo cậu ta tha cho nhà họ Lâm đi, ba xin con đấy.”Ngũ Vận Uyển không kiên nhẫn được nữa: “Ba, con đã nói rồi, con chưa bao giờ hỏi anh ấy về chuyện công việc.Dù con có nhờ anh ấy thật thì chưa chắc anh ấy đã đồng ý”“Ngũ Vận Uyển, tạo là ba ruột của mày đấy!” Lâm Hải Sinh mất kiên nhẫn, ông ta gào lên với cô: “Hồi mày nhỏ, nếu chúng tạo không giúp mày thì mày đã chết đói từ lâu rồi, một mình mẹ mày không thể nuôi lớn mày một mình.đâu!”Cuối cùng thì cũng lộ ra bộ mặt thật rồi.Lúc này Ngũ Vận Uyển chỉ thấy tim mình lạnh ngắt.Mà lúc này, Lâm Hải Sinh và Khương Linh còn liên tục moi móc những chuyện cũ trước kia ra, bày ra trước mặt Ngũ Vận Uyển.Lúc này, những điều nhỏ nhoi mà họ coi là ân tình họ ban cho cô, đều đã trở thành những lý do để cô đi khuyên Nam Ngự tha cho nhà họ Lâm.Khương Linh nói: “Hồi nhỏ dì đã cho con chân váy đấu giá còn gì? Tiểu Như nhà dì mới mặc được một tháng, còn mới tinh mà đã đưa cho con rồi.Còn nữa, có lần nhà dì được người ta tặng mấy con cua lông siêu to, dì còn cho con ăn hẳn hai con còn gì.Con còn nhớ không? Nhà dì đối xử tốt với con biết nhường nào, mà sao con nỡ độc ác đến thế!”Chân váy? Ngũ Vận Uyển nhớ là chân váy đó là do Lâm Tiểu Như cảm thấy nó xấu quá, không muốn mặc nữa nên mới đưa cho cô.Còn vụ cua lông thì chúng sắp hỏng, nhà họ ăn không hết nên mới cho cô ăn, sau đấy cô còn bị đau bụng mất mấy ngày trời.Đây chính là ân tình mà hôm nay họ muốn cô báo đáp lại cho họ..

Chương 366: Cuối Cùng Thì Cũng Lộ Ra Bộ Mặt Thật Rồi