Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 370: Người Một Nhà

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhất là mẹ con Khương Linh luôn nhìn hai mẹ con cô như cái định trong mắt cái gai trong thịt, sỉ nhục đủ điều, cảm thấy mình là người đứng ở trên cao, đạp hai mẹ con cô dưới chân.Bao năm qua, người nhà họ Lâm đối xử với mình thế nào, ngay cả người làm trong nhà cũng xem thường cô.Ngũ Vận Uyển không chút cảm xúc, chậm rãi nói với họ:“Người một nhà? Các người cảm thấy ban ơn cho tôi thì tôi phải biết ơn mà báo đáp, nhưng tình thân có thể tính toán rõ ràng như vậy sao? Ít nhất thì tôi không hiểu, theo tôi thấy, tôi chỉ nợ Lâm Hải Sinh ông một nửa dòng máu thôi.”“Vận Uyển...con.” Trong lòng Lâm Hải Sinh hơi áy náy.Ngũ Vận Uyển rơi nước mắt, bất giác bật khóc.Ba người khác đều nâng niu con gái trong lòng bàn tay, cưng chiều hệt như công chúa nhỏ, còn Lâm Hải Sinh thì sao?Hèn nhát trước Khương Linh, dung túng cho Lâm Tiểu Như, lạnh nhạt và thờ ơ với mình.Nếu Lâm Hải Sinh có thể đến thăm mẹ con cô nhiều hơn, có lẽ cuộc sống sẽ không vất vả đến thế, mẹ không cần làm tận mấy công việc chẳng kể ngày đêm, mệt đến nỗi bệnh đầy người.Ai có thể trải qua và thấu hiểu cho mâu thuẫn và đau khổ trong lòng Ngũ Vận Uyển đây?Cô lau nước mắt, nói: “Hôm nay, tôi xin Nam Ngự tha cho các người, xem như tôi trả lại huyết thống cho ông.Từ nay về sau, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa, tôi nghĩ là các người cũng muốn như vậy.Về sau tôi với các người đã không liên quan gì nhau, cũng mong sau này các người đừng đến làm phiền tôi và mẹ tôi nữa.”Dù sao thì Ngũ Vận Uyển cũng là con gái ruột của ông ta, Lâm Hải Sinh không muốn cắt đứt quan hệ với con gái, huống hô cô còn kết hôn với Nam Ngự.Có thể thấy Nam Ngự rất thương yêu Ngũ Vận Uyển, có mối quan hệ này thì việc làm ăn của nhà họ Lâm trongtương lai sẽ phát triển lên tầm mới.Lâm Hải Sinh nói: “Vận Uyển, con đừng nói vậy, ba biết nhà họ Lâm có lỗi với hai mẹ con con, nhưng dù sao thì con là con gái ruột của ba mà, Vận Uyển...”.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhất là mẹ con Khương Linh luôn nhìn hai mẹ con cô như cái định trong mắt cái gai trong thịt, sỉ nhục đủ điều, cảm thấy mình là người đứng ở trên cao, đạp hai mẹ con cô dưới chân.

Bao năm qua, người nhà họ Lâm đối xử với mình thế nào, ngay cả người làm trong nhà cũng xem thường cô.

Ngũ Vận Uyển không chút cảm xúc, chậm rãi nói với họ:

“Người một nhà? Các người cảm thấy ban ơn cho tôi thì tôi phải biết ơn mà báo đáp, nhưng tình thân có thể tính toán rõ ràng như vậy sao? Ít nhất thì tôi không hiểu, theo tôi thấy, tôi chỉ nợ Lâm Hải Sinh ông một nửa dòng máu thôi.”

“Vận Uyển...con.” Trong lòng Lâm Hải Sinh hơi áy náy.

Ngũ Vận Uyển rơi nước mắt, bất giác bật khóc.

Ba người khác đều nâng niu con gái trong lòng bàn tay, cưng chiều hệt như công chúa nhỏ, còn Lâm Hải Sinh thì sao?

Hèn nhát trước Khương Linh, dung túng cho Lâm Tiểu Như, lạnh nhạt và thờ ơ với mình.

Nếu Lâm Hải Sinh có thể đến thăm mẹ con cô nhiều hơn, có lẽ cuộc sống sẽ không vất vả đến thế, mẹ không cần làm tận mấy công việc chẳng kể ngày đêm, mệt đến nỗi bệnh đầy người.

Ai có thể trải qua và thấu hiểu cho mâu thuẫn và đau khổ trong lòng Ngũ Vận Uyển đây?

Cô lau nước mắt, nói: “Hôm nay, tôi xin Nam Ngự tha cho các người, xem như tôi trả lại huyết thống cho ông.

Từ nay về sau, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa, tôi nghĩ là các người cũng muốn như vậy.

Về sau tôi với các người đã không liên quan gì nhau, cũng mong sau này các người đừng đến làm phiền tôi và mẹ tôi nữa.”

Dù sao thì Ngũ Vận Uyển cũng là con gái ruột của ông ta, Lâm Hải Sinh không muốn cắt đứt quan hệ với con gái, huống hô cô còn kết hôn với Nam Ngự.

Có thể thấy Nam Ngự rất thương yêu Ngũ Vận Uyển, có mối quan hệ này thì việc làm ăn của nhà họ Lâm trong

tương lai sẽ phát triển lên tầm mới.

Lâm Hải Sinh nói: “Vận Uyển, con đừng nói vậy, ba biết nhà họ Lâm có lỗi với hai mẹ con con, nhưng dù sao thì con là con gái ruột của ba mà, Vận Uyển...”

Image removed.

.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhất là mẹ con Khương Linh luôn nhìn hai mẹ con cô như cái định trong mắt cái gai trong thịt, sỉ nhục đủ điều, cảm thấy mình là người đứng ở trên cao, đạp hai mẹ con cô dưới chân.Bao năm qua, người nhà họ Lâm đối xử với mình thế nào, ngay cả người làm trong nhà cũng xem thường cô.Ngũ Vận Uyển không chút cảm xúc, chậm rãi nói với họ:“Người một nhà? Các người cảm thấy ban ơn cho tôi thì tôi phải biết ơn mà báo đáp, nhưng tình thân có thể tính toán rõ ràng như vậy sao? Ít nhất thì tôi không hiểu, theo tôi thấy, tôi chỉ nợ Lâm Hải Sinh ông một nửa dòng máu thôi.”“Vận Uyển...con.” Trong lòng Lâm Hải Sinh hơi áy náy.Ngũ Vận Uyển rơi nước mắt, bất giác bật khóc.Ba người khác đều nâng niu con gái trong lòng bàn tay, cưng chiều hệt như công chúa nhỏ, còn Lâm Hải Sinh thì sao?Hèn nhát trước Khương Linh, dung túng cho Lâm Tiểu Như, lạnh nhạt và thờ ơ với mình.Nếu Lâm Hải Sinh có thể đến thăm mẹ con cô nhiều hơn, có lẽ cuộc sống sẽ không vất vả đến thế, mẹ không cần làm tận mấy công việc chẳng kể ngày đêm, mệt đến nỗi bệnh đầy người.Ai có thể trải qua và thấu hiểu cho mâu thuẫn và đau khổ trong lòng Ngũ Vận Uyển đây?Cô lau nước mắt, nói: “Hôm nay, tôi xin Nam Ngự tha cho các người, xem như tôi trả lại huyết thống cho ông.Từ nay về sau, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa, tôi nghĩ là các người cũng muốn như vậy.Về sau tôi với các người đã không liên quan gì nhau, cũng mong sau này các người đừng đến làm phiền tôi và mẹ tôi nữa.”Dù sao thì Ngũ Vận Uyển cũng là con gái ruột của ông ta, Lâm Hải Sinh không muốn cắt đứt quan hệ với con gái, huống hô cô còn kết hôn với Nam Ngự.Có thể thấy Nam Ngự rất thương yêu Ngũ Vận Uyển, có mối quan hệ này thì việc làm ăn của nhà họ Lâm trongtương lai sẽ phát triển lên tầm mới.Lâm Hải Sinh nói: “Vận Uyển, con đừng nói vậy, ba biết nhà họ Lâm có lỗi với hai mẹ con con, nhưng dù sao thì con là con gái ruột của ba mà, Vận Uyển...”.

Chương 370: Người Một Nhà