Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 373: “tâm Trạng Có Tốt Hơn Không”
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngũ Vận Uyển nằm trong lòng anh khóc nức nở, giải tỏa hết tất cả những tủi thân từ nhỏ đến giờ.Ở trước mặt Nam Ngự, cô không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, khóc cũng tốt, trút hết ấm ức ra ngoài.Dây dưa không dứt nhiều năm như vậy, cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng có thể hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Lâm rồi.Từ nhỏ bị bắt nạt, chửi mắng, hành hạ, lớn lên lại bị họ châm chọc mỉa mai, Ngũ Vận Uyển cảm thấy mình đúng là đầu thai nhầm nhà.Nhưng bây giờ ổn rồi, cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Lâm!Ngũ Vận Uyển cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, hóa ra gánh nặng mà cô mang trên vai nhiều năm như vậy lại nặng nề đến thế.Nam Ngự ở bên cạnh im lặng ôm Ngũ Vận Uyển.Đợi Ngũ Vận Uyển khóc đã rồi Nam Ngự mới cụp mắt nhìn cô: “Tâm trạng có tốt hơn không?”Ngũ Vận Uyển gật đầu.“Giờ em sẵn sàng kể về quá khứ của em chưa? Anh muốn nghe em nói, đây cũng là giải tỏa”Nam Ngự khẽ hôn lên má cô.Ngũ Vận Uyển lau khô nước mắt, nói với Nam Ngự chuyện lúc nhỏ.Ngũ Vận Uyển nói: “Lúc còn nhỏ, có một lần nhà họ Lâm bảo dẫn em cùng đi du lịch biển, em vui lắm.Em chưa bao giờ nhìn thấy biển trông thế nào cả, chỉ biết trong sách hay viết màu của biển là màu xanh, đường bờ biển thẳng cánh cò bay trôi dạt đến bờ bên kia của trái đất, thật sự rất đẹp”Nam Ngự ngồi nhích ra một chút, đặt đầu của Ngũ Vận Uyển lên đùi mình, để cô nằm xuống, như vậy có thể thoải mái hơn đôi chút.“Nam Ngự, em rất thích biển, nó khiến em có cảm giác an toàn.Lần đó, bọn em đến Mauritius, là một nơi lãng mạn, lúc đó em vẫn luôn khao khát rất lâu.Mẹ cảm thấy không có thời gian để đi với em nên cũng đồng ý để em đi chung với họ.Vốn dĩ cả nhà chơi bên bờ biển rất vui vẻ, biển thật sự rất đẹp, mọi buồn phiền của em như được gió biển mát mẻ thổi đi hết.Nhưng đột nhiên búp bê Barbie trong tay Lâm Tiểu Như rơi vào khe đá, cô ta khóc lóc nhảy dựng lên đòi lấy búp bê ra”Nói đến đây, Ngũ Vận Uyển không khỏi thở dài.Chuyện sau đó cũng không tốt đẹp gì..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngũ Vận Uyển nằm trong lòng anh khóc nức nở, giải tỏa hết tất cả những tủi thân từ nhỏ đến giờ.
Ở trước mặt Nam Ngự, cô không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, khóc cũng tốt, trút hết ấm ức ra ngoài.
Dây dưa không dứt nhiều năm như vậy, cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng có thể hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Lâm rồi.
Từ nhỏ bị bắt nạt, chửi mắng, hành hạ, lớn lên lại bị họ châm chọc mỉa mai, Ngũ Vận Uyển cảm thấy mình đúng là đầu thai nhầm nhà.
Nhưng bây giờ ổn rồi, cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Lâm!
Ngũ Vận Uyển cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, hóa ra gánh nặng mà cô mang trên vai nhiều năm như vậy lại nặng nề đến thế.
Nam Ngự ở bên cạnh im lặng ôm Ngũ Vận Uyển.
Đợi Ngũ Vận Uyển khóc đã rồi Nam Ngự mới cụp mắt nhìn cô: “Tâm trạng có tốt hơn không?”
Ngũ Vận Uyển gật đầu.
“Giờ em sẵn sàng kể về quá khứ của em chưa? Anh muốn nghe em nói, đây cũng là giải tỏa”
Nam Ngự khẽ hôn lên má cô.
Ngũ Vận Uyển lau khô nước mắt, nói với Nam Ngự chuyện lúc nhỏ.
Ngũ Vận Uyển nói: “Lúc còn nhỏ, có một lần nhà họ Lâm bảo dẫn em cùng đi du lịch biển, em vui lắm.
Em chưa bao giờ nhìn thấy biển trông thế nào cả, chỉ biết trong sách hay viết màu của biển là màu xanh, đường bờ biển thẳng cánh cò bay trôi dạt đến bờ bên kia của trái đất, thật sự rất đẹp”
Nam Ngự ngồi nhích ra một chút, đặt đầu của Ngũ Vận Uyển lên đùi mình, để cô nằm xuống, như vậy có thể thoải mái hơn đôi chút.
“Nam Ngự, em rất thích biển, nó khiến em có cảm giác an toàn.
Lần đó, bọn em đến Mauritius, là một nơi lãng mạn, lúc đó em vẫn luôn khao khát rất lâu.
Mẹ cảm thấy không có thời gian để đi với em nên cũng đồng ý để em đi chung với họ.
Vốn dĩ cả nhà chơi bên bờ biển rất vui vẻ, biển thật sự rất đẹp, mọi buồn phiền của em như được gió biển mát mẻ thổi đi hết.
Nhưng đột nhiên búp bê Barbie trong tay Lâm Tiểu Như rơi vào khe đá, cô ta khóc lóc nhảy dựng lên đòi lấy búp bê ra”
Nói đến đây, Ngũ Vận Uyển không khỏi thở dài.
Chuyện sau đó cũng không tốt đẹp gì.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngũ Vận Uyển nằm trong lòng anh khóc nức nở, giải tỏa hết tất cả những tủi thân từ nhỏ đến giờ.Ở trước mặt Nam Ngự, cô không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, khóc cũng tốt, trút hết ấm ức ra ngoài.Dây dưa không dứt nhiều năm như vậy, cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng có thể hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Lâm rồi.Từ nhỏ bị bắt nạt, chửi mắng, hành hạ, lớn lên lại bị họ châm chọc mỉa mai, Ngũ Vận Uyển cảm thấy mình đúng là đầu thai nhầm nhà.Nhưng bây giờ ổn rồi, cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Lâm!Ngũ Vận Uyển cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, hóa ra gánh nặng mà cô mang trên vai nhiều năm như vậy lại nặng nề đến thế.Nam Ngự ở bên cạnh im lặng ôm Ngũ Vận Uyển.Đợi Ngũ Vận Uyển khóc đã rồi Nam Ngự mới cụp mắt nhìn cô: “Tâm trạng có tốt hơn không?”Ngũ Vận Uyển gật đầu.“Giờ em sẵn sàng kể về quá khứ của em chưa? Anh muốn nghe em nói, đây cũng là giải tỏa”Nam Ngự khẽ hôn lên má cô.Ngũ Vận Uyển lau khô nước mắt, nói với Nam Ngự chuyện lúc nhỏ.Ngũ Vận Uyển nói: “Lúc còn nhỏ, có một lần nhà họ Lâm bảo dẫn em cùng đi du lịch biển, em vui lắm.Em chưa bao giờ nhìn thấy biển trông thế nào cả, chỉ biết trong sách hay viết màu của biển là màu xanh, đường bờ biển thẳng cánh cò bay trôi dạt đến bờ bên kia của trái đất, thật sự rất đẹp”Nam Ngự ngồi nhích ra một chút, đặt đầu của Ngũ Vận Uyển lên đùi mình, để cô nằm xuống, như vậy có thể thoải mái hơn đôi chút.“Nam Ngự, em rất thích biển, nó khiến em có cảm giác an toàn.Lần đó, bọn em đến Mauritius, là một nơi lãng mạn, lúc đó em vẫn luôn khao khát rất lâu.Mẹ cảm thấy không có thời gian để đi với em nên cũng đồng ý để em đi chung với họ.Vốn dĩ cả nhà chơi bên bờ biển rất vui vẻ, biển thật sự rất đẹp, mọi buồn phiền của em như được gió biển mát mẻ thổi đi hết.Nhưng đột nhiên búp bê Barbie trong tay Lâm Tiểu Như rơi vào khe đá, cô ta khóc lóc nhảy dựng lên đòi lấy búp bê ra”Nói đến đây, Ngũ Vận Uyển không khỏi thở dài.Chuyện sau đó cũng không tốt đẹp gì..