Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 428: Mày Mau Suy Nghĩ Cẩn Thận Cho Tao!
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Nam Ngự cười lạnh nhưng không nói lời nào, chỉ có ánh mắt như con dao lạnh giá chậm rãi đảo qua người gã đàn ông trước mặt.Mặc dù Nam Ngự không nói lời nào nhưng gã đàn ông kia lại có cảm giác cả người lạnh giá, không ngừng run rẩy.Dương Tá đá gã một phát thật mạnh nói: "Mày đừng giở trò nữa! Bọn tao đã điều tra rõ ràng rồi, mày vẫn nên mau chóng khai ra đi! Nếu không, tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác sống không bằng chết!"Gã đàn ông mắt chuột vừa thấy hai người này đã biết bọn họ có lại lịch không nhỏ, mình không khai thì sợ rằng ngày tháng sau này sẽ chẳng dễ chịu gì.Đám người nhà giàu như bọn họ có tiền lại có thủ đoạn, gã không chịu nổi đâu.Gã đàn ông mắt chuột cuối cùng cầu xin: "Hai cậu, tôi sai rồi, tôi nói hết, các câu hỏi gì tôi sẽ nói cái đó."Dương Ta ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt chuột của gã hỏi: "Tao hỏi mày, có phải tối hai năm trước mày bị người ta mua chuộc, bản cô gái bị bỏ thuốc cho một lão già không?""Một cô gái...!lão già..." Gã đàn ông mắt chuột đảo tròng mắt, cố gắng nhớ lại, nhìn nét mặt dường như có chút ấn tượng nhưng nhất thời không nhớ rõ.Nam Ngự không nhịn được nói: "Mục đích và nguyên nhân người kia đưa mày ra nước ngoài, mày mau quên như vậy à?".Dương Tá lại đá gã một phát thật mạnh, cao giọng nói: "Mày đừng thử thách lòng kiên nhẫn của sếp chúng tao.Tạo khuyên mày vẫn nên mau chóng nói ra đi"."Ối, tôi biết rồi sếp, tôi sắp nhớ ra rồi!"Nam Ngự và Dương Tá đã gặp qua nhiều người như vậy rồi, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.Dương Tú nói: "Xem ra mày đã làm quá nhiều chuyện xấu nhỉ? Mày mau suy nghĩ cẩn thận cho tao!""Dạ dạ dạ!" Gã đàn ông mắt chuột sốt ruột vội trả lời.Cho dù Nam Ngư ngồi trên xe lăn không nói một lời nhưng gã đàn ông mắt chuột lại cảm giác được khí thế của người đàn ông này rất đáng sợ.Nếu gã không thành thật khai ra, sợ rằng sẽ không bước ra khỏi cánh cửa này mất.Gã đàn ông mắt chuột đương nhiên vẫn còn nhớ chuyện hai năm trước, bởi vì chính người phụ nữ kia đã đưa mình ra nước, mình còn vì thế mà đặc biệt oán giận cô ta đấy."À, đúng rồi, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra rồi!" Gã đàn ông mắt chuột vội vàng nói cho bọn họ biết..
Nam Ngự cười lạnh nhưng không nói lời nào, chỉ có ánh mắt như con dao lạnh giá chậm rãi đảo qua người gã đàn ông trước mặt.
Mặc dù Nam Ngự không nói lời nào nhưng gã đàn ông kia lại có cảm giác cả người lạnh giá, không ngừng run rẩy.
Dương Tá đá gã một phát thật mạnh nói: "Mày đừng giở trò nữa! Bọn tao đã điều tra rõ ràng rồi, mày vẫn nên mau chóng khai ra đi! Nếu không, tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác sống không bằng chết!"
Gã đàn ông mắt chuột vừa thấy hai người này đã biết bọn họ có lại lịch không nhỏ, mình không khai thì sợ rằng ngày tháng sau này sẽ chẳng dễ chịu gì.
Đám người nhà giàu như bọn họ có tiền lại có thủ đoạn, gã không chịu nổi đâu.
Gã đàn ông mắt chuột cuối cùng cầu xin: "Hai cậu, tôi sai rồi, tôi nói hết, các câu hỏi gì tôi sẽ nói cái đó."
Dương Ta ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt chuột của gã hỏi: "Tao hỏi mày, có phải tối hai năm trước mày bị người ta mua chuộc, bản cô gái bị bỏ thuốc cho một lão già không?"
"Một cô gái...!lão già..." Gã đàn ông mắt chuột đảo tròng mắt, cố gắng nhớ lại, nhìn nét mặt dường như có chút ấn tượng nhưng nhất thời không nhớ rõ.
Nam Ngự không nhịn được nói: "Mục đích và nguyên nhân người kia đưa mày ra nước ngoài, mày mau quên như vậy à?".
Dương Tá lại đá gã một phát thật mạnh, cao giọng nói: "Mày đừng thử thách lòng kiên nhẫn của sếp chúng tao.
Tạo khuyên mày vẫn nên mau chóng nói ra đi".
"Ối, tôi biết rồi sếp, tôi sắp nhớ ra rồi!"
Nam Ngự và Dương Tá đã gặp qua nhiều người như vậy rồi, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Dương Tú nói: "Xem ra mày đã làm quá nhiều chuyện xấu nhỉ? Mày mau suy nghĩ cẩn thận cho tao!"
"Dạ dạ dạ!" Gã đàn ông mắt chuột sốt ruột vội trả lời.
Cho dù Nam Ngư ngồi trên xe lăn không nói một lời nhưng gã đàn ông mắt chuột lại cảm giác được khí thế của người đàn ông này rất đáng sợ.
Nếu gã không thành thật khai ra, sợ rằng sẽ không bước ra khỏi cánh cửa này mất.
Gã đàn ông mắt chuột đương nhiên vẫn còn nhớ chuyện hai năm trước, bởi vì chính người phụ nữ kia đã đưa mình ra nước, mình còn vì thế mà đặc biệt oán giận cô ta đấy.
"À, đúng rồi, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra rồi!" Gã đàn ông mắt chuột vội vàng nói cho bọn họ biết..
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Nam Ngự cười lạnh nhưng không nói lời nào, chỉ có ánh mắt như con dao lạnh giá chậm rãi đảo qua người gã đàn ông trước mặt.Mặc dù Nam Ngự không nói lời nào nhưng gã đàn ông kia lại có cảm giác cả người lạnh giá, không ngừng run rẩy.Dương Tá đá gã một phát thật mạnh nói: "Mày đừng giở trò nữa! Bọn tao đã điều tra rõ ràng rồi, mày vẫn nên mau chóng khai ra đi! Nếu không, tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác sống không bằng chết!"Gã đàn ông mắt chuột vừa thấy hai người này đã biết bọn họ có lại lịch không nhỏ, mình không khai thì sợ rằng ngày tháng sau này sẽ chẳng dễ chịu gì.Đám người nhà giàu như bọn họ có tiền lại có thủ đoạn, gã không chịu nổi đâu.Gã đàn ông mắt chuột cuối cùng cầu xin: "Hai cậu, tôi sai rồi, tôi nói hết, các câu hỏi gì tôi sẽ nói cái đó."Dương Ta ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt chuột của gã hỏi: "Tao hỏi mày, có phải tối hai năm trước mày bị người ta mua chuộc, bản cô gái bị bỏ thuốc cho một lão già không?""Một cô gái...!lão già..." Gã đàn ông mắt chuột đảo tròng mắt, cố gắng nhớ lại, nhìn nét mặt dường như có chút ấn tượng nhưng nhất thời không nhớ rõ.Nam Ngự không nhịn được nói: "Mục đích và nguyên nhân người kia đưa mày ra nước ngoài, mày mau quên như vậy à?".Dương Tá lại đá gã một phát thật mạnh, cao giọng nói: "Mày đừng thử thách lòng kiên nhẫn của sếp chúng tao.Tạo khuyên mày vẫn nên mau chóng nói ra đi"."Ối, tôi biết rồi sếp, tôi sắp nhớ ra rồi!"Nam Ngự và Dương Tá đã gặp qua nhiều người như vậy rồi, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.Dương Tú nói: "Xem ra mày đã làm quá nhiều chuyện xấu nhỉ? Mày mau suy nghĩ cẩn thận cho tao!""Dạ dạ dạ!" Gã đàn ông mắt chuột sốt ruột vội trả lời.Cho dù Nam Ngư ngồi trên xe lăn không nói một lời nhưng gã đàn ông mắt chuột lại cảm giác được khí thế của người đàn ông này rất đáng sợ.Nếu gã không thành thật khai ra, sợ rằng sẽ không bước ra khỏi cánh cửa này mất.Gã đàn ông mắt chuột đương nhiên vẫn còn nhớ chuyện hai năm trước, bởi vì chính người phụ nữ kia đã đưa mình ra nước, mình còn vì thế mà đặc biệt oán giận cô ta đấy."À, đúng rồi, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra rồi!" Gã đàn ông mắt chuột vội vàng nói cho bọn họ biết..