Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 450: Có Phải Là Cô Không
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Lâm Tiểu Như lại im bặt.Cô ta sợ mình hỏi nhiều hơn thì Nam Ngự lại đổi ý, không tha cho mình nữa thì sao.Nam Ngự không trả lời câu hỏi của cô ta mà chỉ lấy một bức ảnh từ trong túi ra.Bức ảnh đã hơi ố vàng, nhưng vẫn có thể thấy rõ một bé gái mặc váy công chúa trong ảnh.Bé gái này nhìn rất quen, nhưng vì bức ảnh mờ nên cô ta không dám chắc chắn ngay được.Nam Ngự hỏi cô ta: “Cô có biết người trong ảnh không? Có phải là cô không?”Ánh mắt Lâm Tiểu Như hơi lóe lên, cô ta vô thức cảm thấy bức ảnh này nhất định có liên quan đến việc Nam Ngự tha cho mình.Nếu cô ta phủ nhận thì Nam Ngự còn đối xử với cô ta như vậy sao? Nhưng nếu cô ta thừa nhận thì liệu có gây ra thêm chuyện tồi tệ hơn không?Dù sao thì trước đây Lâm Tiểu Như đã làm quá nhiều điều khiển Ngũ Vận Uyển tổn thương, cô ta không thể dễ dàng thừa nhận hay phủ nhận.Cô ta không trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Sao vậy, phải hay không phải thì có thể nói lên điều gì?”“Trong một đêm mười năm trước, cô còn nhớ không? Cô đã vô tình cứu một chàng trai bị thương ở hai chân, cô đã đi một quãng đường rất xa để đưa cậu ấy đến bệnh viện...!Sau đó, cậu ấy đã được cứu” Nam Ngự dừng lại một chút, “Mà người đó chính là tôi”“Anh?” Lâm Tiểu Như thật sự không có ấn tượng, cô ta không nhớ ra gì cả.Nhưng trong lòng cô ta biết rằng chính vì lý do này mà Nam Ngự mới không trừng phạtmình nữa.Cô ta đúng là gặp may mà.“Lâm Tiểu Như, cảm ơn cô khi đó đã cứu tôi, không có cô thì e rằng tôi đã chết.” Nam Ngự thấp giọng nói, tuy giọng nói của anh bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra được sự biết ơn.Ngày hôm qua, trợ lý Dương Tá nhận được một cuộc gọi, đối phương nói rằng đã tìm được danh sách người mua chiếc váy công chúa phiên bản giới hạn năm đó, trong đó có tên của Lâm Tiểu Như.Mà địa điểm chụp bức ảnh lại ngay gần biệt thự nhà họ Lâm.Sau khi tiến hành đối chiếu ảnh chụp, đối phương chắc chắn rằng đó là Lâm Tiểu Như.Hóa ra Lâm Tiểu Như chính là ân nhân cứu mạng mà khi đó Nam Ngự muốn tìm.Thì ra bé gái trong bức ảnh là ân nhân cứu mạng của Nam Ngự, chẳng trách anh lại như vậy.Rốt cuộc Lâm Tiểu Như cũng hiểu được nguyên nhân, trong lòng nảy sinh một ý tưởng.Cô ta im lặng một lúc, không muốn nhắc quá nhiều về hồi ức của bức ảnh đó..
Lâm Tiểu Như lại im bặt.
Cô ta sợ mình hỏi nhiều hơn thì Nam Ngự lại đổi ý, không tha cho mình nữa thì sao.
Nam Ngự không trả lời câu hỏi của cô ta mà chỉ lấy một bức ảnh từ trong túi ra.
Bức ảnh đã hơi ố vàng, nhưng vẫn có thể thấy rõ một bé gái mặc váy công chúa trong ảnh.
Bé gái này nhìn rất quen, nhưng vì bức ảnh mờ nên cô ta không dám chắc chắn ngay được.
Nam Ngự hỏi cô ta: “Cô có biết người trong ảnh không? Có phải là cô không?”
Ánh mắt Lâm Tiểu Như hơi lóe lên, cô ta vô thức cảm thấy bức ảnh này nhất định có liên quan đến việc Nam Ngự tha cho mình.
Nếu cô ta phủ nhận thì Nam Ngự còn đối xử với cô ta như vậy sao? Nhưng nếu cô ta thừa nhận thì liệu có gây ra thêm chuyện tồi tệ hơn không?
Dù sao thì trước đây Lâm Tiểu Như đã làm quá nhiều điều khiển Ngũ Vận Uyển tổn thương, cô ta không thể dễ dàng thừa nhận hay phủ nhận.
Cô ta không trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Sao vậy, phải hay không phải thì có thể nói lên điều gì?”
“Trong một đêm mười năm trước, cô còn nhớ không? Cô đã vô tình cứu một chàng trai bị thương ở hai chân, cô đã đi một quãng đường rất xa để đưa cậu ấy đến bệnh viện...!Sau đó, cậu ấy đã được cứu” Nam Ngự dừng lại một chút, “Mà người đó chính là tôi”
“Anh?” Lâm Tiểu Như thật sự không có ấn tượng, cô ta không nhớ ra gì cả.
Nhưng trong lòng cô ta biết rằng chính vì lý do này mà Nam Ngự mới không trừng phạt
mình nữa.
Cô ta đúng là gặp may mà.
“Lâm Tiểu Như, cảm ơn cô khi đó đã cứu tôi, không có cô thì e rằng tôi đã chết.” Nam Ngự thấp giọng nói, tuy giọng nói của anh bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra được sự biết ơn.
Ngày hôm qua, trợ lý Dương Tá nhận được một cuộc gọi, đối phương nói rằng đã tìm được danh sách người mua chiếc váy công chúa phiên bản giới hạn năm đó, trong đó có tên của Lâm Tiểu Như.
Mà địa điểm chụp bức ảnh lại ngay gần biệt thự nhà họ Lâm.
Sau khi tiến hành đối chiếu ảnh chụp, đối phương chắc chắn rằng đó là Lâm Tiểu Như.
Hóa ra Lâm Tiểu Như chính là ân nhân cứu mạng mà khi đó Nam Ngự muốn tìm.
Thì ra bé gái trong bức ảnh là ân nhân cứu mạng của Nam Ngự, chẳng trách anh lại như vậy.
Rốt cuộc Lâm Tiểu Như cũng hiểu được nguyên nhân, trong lòng nảy sinh một ý tưởng.
Cô ta im lặng một lúc, không muốn nhắc quá nhiều về hồi ức của bức ảnh đó..
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Lâm Tiểu Như lại im bặt.Cô ta sợ mình hỏi nhiều hơn thì Nam Ngự lại đổi ý, không tha cho mình nữa thì sao.Nam Ngự không trả lời câu hỏi của cô ta mà chỉ lấy một bức ảnh từ trong túi ra.Bức ảnh đã hơi ố vàng, nhưng vẫn có thể thấy rõ một bé gái mặc váy công chúa trong ảnh.Bé gái này nhìn rất quen, nhưng vì bức ảnh mờ nên cô ta không dám chắc chắn ngay được.Nam Ngự hỏi cô ta: “Cô có biết người trong ảnh không? Có phải là cô không?”Ánh mắt Lâm Tiểu Như hơi lóe lên, cô ta vô thức cảm thấy bức ảnh này nhất định có liên quan đến việc Nam Ngự tha cho mình.Nếu cô ta phủ nhận thì Nam Ngự còn đối xử với cô ta như vậy sao? Nhưng nếu cô ta thừa nhận thì liệu có gây ra thêm chuyện tồi tệ hơn không?Dù sao thì trước đây Lâm Tiểu Như đã làm quá nhiều điều khiển Ngũ Vận Uyển tổn thương, cô ta không thể dễ dàng thừa nhận hay phủ nhận.Cô ta không trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Sao vậy, phải hay không phải thì có thể nói lên điều gì?”“Trong một đêm mười năm trước, cô còn nhớ không? Cô đã vô tình cứu một chàng trai bị thương ở hai chân, cô đã đi một quãng đường rất xa để đưa cậu ấy đến bệnh viện...!Sau đó, cậu ấy đã được cứu” Nam Ngự dừng lại một chút, “Mà người đó chính là tôi”“Anh?” Lâm Tiểu Như thật sự không có ấn tượng, cô ta không nhớ ra gì cả.Nhưng trong lòng cô ta biết rằng chính vì lý do này mà Nam Ngự mới không trừng phạtmình nữa.Cô ta đúng là gặp may mà.“Lâm Tiểu Như, cảm ơn cô khi đó đã cứu tôi, không có cô thì e rằng tôi đã chết.” Nam Ngự thấp giọng nói, tuy giọng nói của anh bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra được sự biết ơn.Ngày hôm qua, trợ lý Dương Tá nhận được một cuộc gọi, đối phương nói rằng đã tìm được danh sách người mua chiếc váy công chúa phiên bản giới hạn năm đó, trong đó có tên của Lâm Tiểu Như.Mà địa điểm chụp bức ảnh lại ngay gần biệt thự nhà họ Lâm.Sau khi tiến hành đối chiếu ảnh chụp, đối phương chắc chắn rằng đó là Lâm Tiểu Như.Hóa ra Lâm Tiểu Như chính là ân nhân cứu mạng mà khi đó Nam Ngự muốn tìm.Thì ra bé gái trong bức ảnh là ân nhân cứu mạng của Nam Ngự, chẳng trách anh lại như vậy.Rốt cuộc Lâm Tiểu Như cũng hiểu được nguyên nhân, trong lòng nảy sinh một ý tưởng.Cô ta im lặng một lúc, không muốn nhắc quá nhiều về hồi ức của bức ảnh đó..