Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 452: “cô Nghỉ Ngơi Cho Tốt Đi”

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Cô ta ra chiêu làm nũng, nói với Nam Ngự bằng giọng ngọt ngào: “Cảm ơn anh, sếp Nam”Nhưng ngoài Ngũ Vận Uyển ra thì Nam Ngự là loài động vật miễn dịch với tất cả phụ nữ khác.Anh nói với gương mặt không chút cảm xúc, “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi”Nam Ngự rời khỏi phòng bệnh, anh nói rằng sẽ dặn Dương Tá cho Lâm Tiểu Như gặp Khương Linh một lần.Buổi chiều Lâm Tiểu Như xuất viện, cô ta được Dương Tá đưa đến một căn nhà ở ngoại ô, ở đó cô ta gọi video với Khương Linh.Trong video, Khương Linh đang ngồi trong một căn phòng đơn sơ.Bức tường loang lổ, sàn nhà bẩn thỉu, có vẻ như bốn bề của căn nhà này đều bị gió lùa, cửa sổ cũng bị hỏng.Khương Linh vừa nhìn thấy con gái, hơn nữa dường như cô ta vẫn ổn và không bị làm sao, sắc mặt cũng không tệ, nghĩ đến tình cảnh của mình, bà ta không khỏi rơi nước mắt.Khương Linh rất chán chường, bà ta cũng gầy đi không ít, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, như thể đã làm rất nhiều việc mà không được nghỉ ngơi đầy đủ vậy.Lâm Tiểu Như bật khóc, trái tim cô ta đau như bị dao cắt khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mẹ mình.Người ta thường nói đánh con thì mẹ đau lòng, thực ra điều ngược lại cũng tương tự, đánh mẹ thì con đau lòng!Trước đây Khương Linh luôn mặc hàng hiệu, đi đến đâu cũng có người theo sau bảo vệ, ở trong biệt thự cũng có người giúp việc phục vụ, ăn ngon mặc đẹp, có bao giờ phải chịu khổ cực như vậy chứ.Bà ta đã phải chịu cảnh khốn khó nhường nào! Trái tim Lâm Tiểu Như đau thắt lại.Dương Tá rời khỏi phòng và đóng cửa lại.Sau khi Dương Tá rời đi, Lâm Tiểu Như mới khóc lóc và nói với Khương Linh: “Mẹ, mẹ có khỏe không ạ?”“Ừm...!Ừm ..” Khương Linh che miệng, bà ta rơi lệ.Bà ta có thể nói rằng mình sống không hề tốt ư? Bà ta đã bị trừng phạt nghiêm khắc! Trải qua tháng ngày sống không bằng chết.Ngày nào cũng phải làm rất nhiều việc nặng nhọc nhưng chỉ được ăn một ít cơm, chưa kể đến việc không có gà vịt thịt cá, có cơm canh thừa để ăn thôi cũng là tốt rồi.Ở đây còn có một đám nông dân thô lỗ bắt nạt Khương Linh, hơn nữa còn nhổ nước miếng và thường xuyên đánh đập mắng chửi bà ta.Trên người bà ta có rất nhiều vết thương, nhưng vì quần áo đã che lấp nên con gái Lâm Tiểu Như không thể nhìn thấy..

Cô ta ra chiêu làm nũng, nói với Nam Ngự bằng giọng ngọt ngào: “Cảm ơn anh, sếp Nam”

Nhưng ngoài Ngũ Vận Uyển ra thì Nam Ngự là loài động vật miễn dịch với tất cả phụ nữ khác.

Anh nói với gương mặt không chút cảm xúc, “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi”

Nam Ngự rời khỏi phòng bệnh, anh nói rằng sẽ dặn Dương Tá cho Lâm Tiểu Như gặp Khương Linh một lần.

Buổi chiều Lâm Tiểu Như xuất viện, cô ta được Dương Tá đưa đến một căn nhà ở ngoại ô, ở đó cô ta gọi video với Khương Linh.

Trong video, Khương Linh đang ngồi trong một căn phòng đơn sơ.

Bức tường loang lổ, sàn nhà bẩn thỉu, có vẻ như bốn bề của căn nhà này đều bị gió lùa, cửa sổ cũng bị hỏng.

Khương Linh vừa nhìn thấy con gái, hơn nữa dường như cô ta vẫn ổn và không bị làm sao, sắc mặt cũng không tệ, nghĩ đến tình cảnh của mình, bà ta không khỏi rơi nước mắt.

Khương Linh rất chán chường, bà ta cũng gầy đi không ít, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, như thể đã làm rất nhiều việc mà không được nghỉ ngơi đầy đủ vậy.

Lâm Tiểu Như bật khóc, trái tim cô ta đau như bị dao cắt khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mẹ mình.

Người ta thường nói đánh con thì mẹ đau lòng, thực ra điều ngược lại cũng tương tự, đánh mẹ thì con đau lòng!

Trước đây Khương Linh luôn mặc hàng hiệu, đi đến đâu cũng có người theo sau bảo vệ, ở trong biệt thự cũng có người giúp việc phục vụ, ăn ngon mặc đẹp, có bao giờ phải chịu khổ cực như vậy chứ.

Bà ta đã phải chịu cảnh khốn khó nhường nào! Trái tim Lâm Tiểu Như đau thắt lại.

Dương Tá rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Sau khi Dương Tá rời đi, Lâm Tiểu Như mới khóc lóc và nói với Khương Linh: “Mẹ, mẹ có khỏe không ạ?”

“Ừm...!Ừm ..” Khương Linh che miệng, bà ta rơi lệ.

Bà ta có thể nói rằng mình sống không hề tốt ư? Bà ta đã bị trừng phạt nghiêm khắc! Trải qua tháng ngày sống không bằng chết.

Ngày nào cũng phải làm rất nhiều việc nặng nhọc nhưng chỉ được ăn một ít cơm, chưa kể đến việc không có gà vịt thịt cá, có cơm canh thừa để ăn thôi cũng là tốt rồi.

Ở đây còn có một đám nông dân thô lỗ bắt nạt Khương Linh, hơn nữa còn nhổ nước miếng và thường xuyên đánh đập mắng chửi bà ta.

Trên người bà ta có rất nhiều vết thương, nhưng vì quần áo đã che lấp nên con gái Lâm Tiểu Như không thể nhìn thấy..

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Cô ta ra chiêu làm nũng, nói với Nam Ngự bằng giọng ngọt ngào: “Cảm ơn anh, sếp Nam”Nhưng ngoài Ngũ Vận Uyển ra thì Nam Ngự là loài động vật miễn dịch với tất cả phụ nữ khác.Anh nói với gương mặt không chút cảm xúc, “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi”Nam Ngự rời khỏi phòng bệnh, anh nói rằng sẽ dặn Dương Tá cho Lâm Tiểu Như gặp Khương Linh một lần.Buổi chiều Lâm Tiểu Như xuất viện, cô ta được Dương Tá đưa đến một căn nhà ở ngoại ô, ở đó cô ta gọi video với Khương Linh.Trong video, Khương Linh đang ngồi trong một căn phòng đơn sơ.Bức tường loang lổ, sàn nhà bẩn thỉu, có vẻ như bốn bề của căn nhà này đều bị gió lùa, cửa sổ cũng bị hỏng.Khương Linh vừa nhìn thấy con gái, hơn nữa dường như cô ta vẫn ổn và không bị làm sao, sắc mặt cũng không tệ, nghĩ đến tình cảnh của mình, bà ta không khỏi rơi nước mắt.Khương Linh rất chán chường, bà ta cũng gầy đi không ít, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, như thể đã làm rất nhiều việc mà không được nghỉ ngơi đầy đủ vậy.Lâm Tiểu Như bật khóc, trái tim cô ta đau như bị dao cắt khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mẹ mình.Người ta thường nói đánh con thì mẹ đau lòng, thực ra điều ngược lại cũng tương tự, đánh mẹ thì con đau lòng!Trước đây Khương Linh luôn mặc hàng hiệu, đi đến đâu cũng có người theo sau bảo vệ, ở trong biệt thự cũng có người giúp việc phục vụ, ăn ngon mặc đẹp, có bao giờ phải chịu khổ cực như vậy chứ.Bà ta đã phải chịu cảnh khốn khó nhường nào! Trái tim Lâm Tiểu Như đau thắt lại.Dương Tá rời khỏi phòng và đóng cửa lại.Sau khi Dương Tá rời đi, Lâm Tiểu Như mới khóc lóc và nói với Khương Linh: “Mẹ, mẹ có khỏe không ạ?”“Ừm...!Ừm ..” Khương Linh che miệng, bà ta rơi lệ.Bà ta có thể nói rằng mình sống không hề tốt ư? Bà ta đã bị trừng phạt nghiêm khắc! Trải qua tháng ngày sống không bằng chết.Ngày nào cũng phải làm rất nhiều việc nặng nhọc nhưng chỉ được ăn một ít cơm, chưa kể đến việc không có gà vịt thịt cá, có cơm canh thừa để ăn thôi cũng là tốt rồi.Ở đây còn có một đám nông dân thô lỗ bắt nạt Khương Linh, hơn nữa còn nhổ nước miếng và thường xuyên đánh đập mắng chửi bà ta.Trên người bà ta có rất nhiều vết thương, nhưng vì quần áo đã che lấp nên con gái Lâm Tiểu Như không thể nhìn thấy..

Chương 452: “cô Nghỉ Ngơi Cho Tốt Đi”