Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 454: Lòng Ghen Tuông Đáng Sợ Đến Thế Sao

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Trái tim họ đều hướng về Ngũ Vận Uyển, không ai chịu đứng về phía cô ta.Khương Linh chợt nhớ lại một chuyện, nhỏ giọng hỏi Lâm Tiểu Như: “Trong bụng con...”Bà ta biết thời gian không còn nhiều, dần dần có tiếng bước chân vang lên gần đó.Khương Linh ám chỉ Lâm Tiểu Như: “Con phải bảo vệ bụng mình...!Đây là lợi thế của con!”Cô ta chưa kịp an ủi Khương Linh thêm vài câu thì video đã bị tắt.Cũng chưa kịp nhìn mặt mẹ thêm chút nữa đã phải kết thúc vội vàng, không biết bao giờ mới gặp lại...!Lâm Tiểu Như lau nước mắt trên mặt, cô ta lẳng lặng ngồi đó, thầm quyết định!Một lát sau Nam Ngự đến, vì tiện đường nên ghé qua xem thử.Dương Tá nói Lâm Tiểu Như mới gọi video với phương Linh xong, đang đợi anh đến bố trí bước tiếp theo.Nam Ngự cảm thấy mình cần phải thương lượng lại điều kiện với Lâm Tiểu Như và đền ơn cô ta trong một lần cho xong, sau này anh với cô ta không ai nợ ai nữa.Trong phòng Lâm Tiểu Như đang ngồi ngay ngắn trên ghế, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.Nam Ngự nhớ mười năm trước cô ta rõ ràng là một cô gái trong sáng và tốt bụng, sao bây giờ lại trở thành một người phụ nữ độc ác như vậy?Lòng ghen tuông đáng sợ đến thế sao?Lâm Tiểu Như thấy Nam Ngự ngồi xe lăn vào phòng, trên mặt cô ta vẫn còn nước mắt nhưng đã khôi phục vẻ bình tĩnh trước đây.Nam Ngự hỏi cô ta: “Cô gặp Khương Linh rồi phải không?”“Phải, sếp Nam” Lâm Tiểu Như trả lời: “Tôi thật sự không biết nên cảm ơn hay hận anh nữa.Tôi không nghĩmẹ tôi có thể chịu đựng được nỗi khổ đó, bà ấy chưa từng sống dưới đáy xã hội nên sẽ khó khăn lắm”Nam Ngự nghĩ thầm, Lâm Tiểu Như nói đúng, anh không muốn để Khương Linh sống thoải mái, nếu không cho loại người này nếm chút khổ sở thì họ sẽ không tỉnh ngộ.Anh còn cảm thấy mình đã nhẹ tay với Khương Linh ấy chứ..

Trái tim họ đều hướng về Ngũ Vận Uyển, không ai chịu đứng về phía cô ta.

Khương Linh chợt nhớ lại một chuyện, nhỏ giọng hỏi Lâm Tiểu Như: “Trong bụng con...”

Bà ta biết thời gian không còn nhiều, dần dần có tiếng bước chân vang lên gần đó.

Khương Linh ám chỉ Lâm Tiểu Như: “Con phải bảo vệ bụng mình...!Đây là lợi thế của con!”

Cô ta chưa kịp an ủi Khương Linh thêm vài câu thì video đã bị tắt.

Cũng chưa kịp nhìn mặt mẹ thêm chút nữa đã phải kết thúc vội vàng, không biết bao giờ mới gặp lại...!

Lâm Tiểu Như lau nước mắt trên mặt, cô ta lẳng lặng ngồi đó, thầm quyết định!

Một lát sau Nam Ngự đến, vì tiện đường nên ghé qua xem thử.

Dương Tá nói Lâm Tiểu Như mới gọi video với phương Linh xong, đang đợi anh đến bố trí bước tiếp theo.

Nam Ngự cảm thấy mình cần phải thương lượng lại điều kiện với Lâm Tiểu Như và đền ơn cô ta trong một lần cho xong, sau này anh với cô ta không ai nợ ai nữa.

Trong phòng Lâm Tiểu Như đang ngồi ngay ngắn trên ghế, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nam Ngự nhớ mười năm trước cô ta rõ ràng là một cô gái trong sáng và tốt bụng, sao bây giờ lại trở thành một người phụ nữ độc ác như vậy?

Lòng ghen tuông đáng sợ đến thế sao?

Lâm Tiểu Như thấy Nam Ngự ngồi xe lăn vào phòng, trên mặt cô ta vẫn còn nước mắt nhưng đã khôi phục vẻ bình tĩnh trước đây.

Nam Ngự hỏi cô ta: “Cô gặp Khương Linh rồi phải không?”

“Phải, sếp Nam” Lâm Tiểu Như trả lời: “Tôi thật sự không biết nên cảm ơn hay hận anh nữa.

Tôi không nghĩ

mẹ tôi có thể chịu đựng được nỗi khổ đó, bà ấy chưa từng sống dưới đáy xã hội nên sẽ khó khăn lắm”

Nam Ngự nghĩ thầm, Lâm Tiểu Như nói đúng, anh không muốn để Khương Linh sống thoải mái, nếu không cho loại người này nếm chút khổ sở thì họ sẽ không tỉnh ngộ.

Anh còn cảm thấy mình đã nhẹ tay với Khương Linh ấy chứ..

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Trái tim họ đều hướng về Ngũ Vận Uyển, không ai chịu đứng về phía cô ta.Khương Linh chợt nhớ lại một chuyện, nhỏ giọng hỏi Lâm Tiểu Như: “Trong bụng con...”Bà ta biết thời gian không còn nhiều, dần dần có tiếng bước chân vang lên gần đó.Khương Linh ám chỉ Lâm Tiểu Như: “Con phải bảo vệ bụng mình...!Đây là lợi thế của con!”Cô ta chưa kịp an ủi Khương Linh thêm vài câu thì video đã bị tắt.Cũng chưa kịp nhìn mặt mẹ thêm chút nữa đã phải kết thúc vội vàng, không biết bao giờ mới gặp lại...!Lâm Tiểu Như lau nước mắt trên mặt, cô ta lẳng lặng ngồi đó, thầm quyết định!Một lát sau Nam Ngự đến, vì tiện đường nên ghé qua xem thử.Dương Tá nói Lâm Tiểu Như mới gọi video với phương Linh xong, đang đợi anh đến bố trí bước tiếp theo.Nam Ngự cảm thấy mình cần phải thương lượng lại điều kiện với Lâm Tiểu Như và đền ơn cô ta trong một lần cho xong, sau này anh với cô ta không ai nợ ai nữa.Trong phòng Lâm Tiểu Như đang ngồi ngay ngắn trên ghế, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.Nam Ngự nhớ mười năm trước cô ta rõ ràng là một cô gái trong sáng và tốt bụng, sao bây giờ lại trở thành một người phụ nữ độc ác như vậy?Lòng ghen tuông đáng sợ đến thế sao?Lâm Tiểu Như thấy Nam Ngự ngồi xe lăn vào phòng, trên mặt cô ta vẫn còn nước mắt nhưng đã khôi phục vẻ bình tĩnh trước đây.Nam Ngự hỏi cô ta: “Cô gặp Khương Linh rồi phải không?”“Phải, sếp Nam” Lâm Tiểu Như trả lời: “Tôi thật sự không biết nên cảm ơn hay hận anh nữa.Tôi không nghĩmẹ tôi có thể chịu đựng được nỗi khổ đó, bà ấy chưa từng sống dưới đáy xã hội nên sẽ khó khăn lắm”Nam Ngự nghĩ thầm, Lâm Tiểu Như nói đúng, anh không muốn để Khương Linh sống thoải mái, nếu không cho loại người này nếm chút khổ sở thì họ sẽ không tỉnh ngộ.Anh còn cảm thấy mình đã nhẹ tay với Khương Linh ấy chứ..

Chương 454: Lòng Ghen Tuông Đáng Sợ Đến Thế Sao