Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 462: Một Báu Vật Hiếm Có

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Bánh sinh nhật đẹp mắt to đùng được đẩy ra.Mọi người cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật ông cụ, ông vui lắm.Tất cả mọi người đều rất vui, duy chỉ có Nam Tiêu ngồi một bên mái nhìn Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển như muốn nhìn thấu chuyện gì.Lâm Tiểu Như được xếp ngồi chỗ quan trọng, xem ra thái độ của ông cụ Nam đối với Lâm Tiểu Như cũng tốt hơn nhiều vì đứa bé trong bụng cô ta.Ông cụ Nam còn tự gắp đồ ăn cho Lâm Tiểu Như: “Nào, Tiểu Như, nếm thử món này xem có hợp khẩu vị của cháu không.Cháu đã có thai, phải luôn chú ý dinh dưỡng và chế độ ăn uống của mình đấy nhé.”Đúng là ông cụ Nam rất để ý chuyện có cháu nối dõi, Ngũ Vận Uyển nghĩ.Thảo nào Nam Ngự phải giả vờ bị tàn phế hai chân, sự uy h**p của Nam Ngự quá quan trọng đối với loại người ra vẻ đạo mạo như Nam Tiêu nên năm đó anh ta phải xuống tay với anh.Sau khi biết chuyện năm đó Nam Tiêu ra tay với Nam Ngự, giờ nhìn ông ta Ngũ Vận Uyển cứ cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.Vẻ kì quặc trong mắt ông ta khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ.Ăn xong, mọi người bắt đầu mở quà.Quà của Nam Tiêu là một món đồ trang trí bằng ngọc bích có hình dáng rất đẹp, kết cấu bằng đá quý hiếm và chất liệu cực kỳ tinh khiết, là một báu vật hiếm có.Ánh mắt mọi người rực sáng, khen Nam Tiêu hiếu thảo với ông cụ Nam, khối ngọc bích này là một món đồ tốt hiếm có.Ông cụ Nam chỉ nhìn lướt qua rồi bảo: “Ừ, tốt, cháu nhọc lòng rồi”Tới quà của Nam Ngự.Nam Ngự tặng ông cụ Nam một chiếc hộp gỗ sưa được chạm khắc tinh xảo và sống động, là món đồ cổ với niên đại hơn một trăm năm.Anh biết ông cụ thích đồ cổ nên cố ý mua nó từ cuộc đấu giá ở nước ngoài, vốn định tặng ông cụ làm quà tết, không ngờ năm nay ông lại thông báo sẽ tổ chức sinh nhật, anh bèn tặng nó cho ông cụ trước.Ông cụ Nam rất hài lòng khi nhận món quà này, cụ bảo: “Được đó, Nam Ngự vẫn hiểu ý ông hơn.Thứ này không nói đến giá trị, chỉ xét về mặt hình thức cũng là thứ mà chỉ hoàng thân quý tộc ngày xưa mới có.Ừ, giỏi lắm”Nam Tiêu tức sắp bốc khói trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như mặt nước.Quà của Lâm Tiểu Như và Nam Bả cho ông cụ cũng rất quý giá.Ông cụ Nam vui vẻ cười nói với hai người họ: “Quà của hai đứa hôm nay cũng hợp ý ông nhưng món quà lớn nhất của hai đứa là sinh mệnh nhỏ bé kia kìa, Lâm Tiểu Như sinh con nối dõi cho nhà họ Nam, giỏi lắm”Tim Lâm Tiểu Như đập như nổi trống, ông cụ Nam càng nói thì tim cô ta đập càng nhanh hơn.Quà của mọi người rất đắt tiền, đều là đồ khắc ngọc hoặc ngọc bích gì đó..

Bánh sinh nhật đẹp mắt to đùng được đẩy ra.

Mọi người cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật ông cụ, ông vui lắm.

Tất cả mọi người đều rất vui, duy chỉ có Nam Tiêu ngồi một bên mái nhìn Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển như muốn nhìn thấu chuyện gì.

Lâm Tiểu Như được xếp ngồi chỗ quan trọng, xem ra thái độ của ông cụ Nam đối với Lâm Tiểu Như cũng tốt hơn nhiều vì đứa bé trong bụng cô ta.

Ông cụ Nam còn tự gắp đồ ăn cho Lâm Tiểu Như: “Nào, Tiểu Như, nếm thử món này xem có hợp khẩu vị của cháu không.

Cháu đã có thai, phải luôn chú ý dinh dưỡng và chế độ ăn uống của mình đấy nhé.”

Đúng là ông cụ Nam rất để ý chuyện có cháu nối dõi, Ngũ Vận Uyển nghĩ.

Thảo nào Nam Ngự phải giả vờ bị tàn phế hai chân, sự uy h**p của Nam Ngự quá quan trọng đối với loại người ra vẻ đạo mạo như Nam Tiêu nên năm đó anh ta phải xuống tay với anh.

Sau khi biết chuyện năm đó Nam Tiêu ra tay với Nam Ngự, giờ nhìn ông ta Ngũ Vận Uyển cứ cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.

Vẻ kì quặc trong mắt ông ta khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ.

Ăn xong, mọi người bắt đầu mở quà.

Quà của Nam Tiêu là một món đồ trang trí bằng ngọc bích có hình dáng rất đẹp, kết cấu bằng đá quý hiếm và chất liệu cực kỳ tinh khiết, là một báu vật hiếm có.

Ánh mắt mọi người rực sáng, khen Nam Tiêu hiếu thảo với ông cụ Nam, khối ngọc bích này là một món đồ tốt hiếm có.

Ông cụ Nam chỉ nhìn lướt qua rồi bảo: “Ừ, tốt, cháu nhọc lòng rồi”

Tới quà của Nam Ngự.

Nam Ngự tặng ông cụ Nam một chiếc hộp gỗ sưa được chạm khắc tinh xảo và sống động, là món đồ cổ với niên đại hơn một trăm năm.

Anh biết ông cụ thích đồ cổ nên cố ý mua nó từ cuộc đấu giá ở nước ngoài, vốn định tặng ông cụ làm quà tết, không ngờ năm nay ông lại thông báo sẽ tổ chức sinh nhật, anh bèn tặng nó cho ông cụ trước.

Ông cụ Nam rất hài lòng khi nhận món quà này, cụ bảo: “Được đó, Nam Ngự vẫn hiểu ý ông hơn.

Thứ này không nói đến giá trị, chỉ xét về mặt hình thức cũng là thứ mà chỉ hoàng thân quý tộc ngày xưa mới có.

Ừ, giỏi lắm”

Nam Tiêu tức sắp bốc khói trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như mặt nước.

Quà của Lâm Tiểu Như và Nam Bả cho ông cụ cũng rất quý giá.

Ông cụ Nam vui vẻ cười nói với hai người họ: “Quà của hai đứa hôm nay cũng hợp ý ông nhưng món quà lớn nhất của hai đứa là sinh mệnh nhỏ bé kia kìa, Lâm Tiểu Như sinh con nối dõi cho nhà họ Nam, giỏi lắm”

Tim Lâm Tiểu Như đập như nổi trống, ông cụ Nam càng nói thì tim cô ta đập càng nhanh hơn.

Quà của mọi người rất đắt tiền, đều là đồ khắc ngọc hoặc ngọc bích gì đó..

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Bánh sinh nhật đẹp mắt to đùng được đẩy ra.Mọi người cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật ông cụ, ông vui lắm.Tất cả mọi người đều rất vui, duy chỉ có Nam Tiêu ngồi một bên mái nhìn Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển như muốn nhìn thấu chuyện gì.Lâm Tiểu Như được xếp ngồi chỗ quan trọng, xem ra thái độ của ông cụ Nam đối với Lâm Tiểu Như cũng tốt hơn nhiều vì đứa bé trong bụng cô ta.Ông cụ Nam còn tự gắp đồ ăn cho Lâm Tiểu Như: “Nào, Tiểu Như, nếm thử món này xem có hợp khẩu vị của cháu không.Cháu đã có thai, phải luôn chú ý dinh dưỡng và chế độ ăn uống của mình đấy nhé.”Đúng là ông cụ Nam rất để ý chuyện có cháu nối dõi, Ngũ Vận Uyển nghĩ.Thảo nào Nam Ngự phải giả vờ bị tàn phế hai chân, sự uy h**p của Nam Ngự quá quan trọng đối với loại người ra vẻ đạo mạo như Nam Tiêu nên năm đó anh ta phải xuống tay với anh.Sau khi biết chuyện năm đó Nam Tiêu ra tay với Nam Ngự, giờ nhìn ông ta Ngũ Vận Uyển cứ cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.Vẻ kì quặc trong mắt ông ta khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ.Ăn xong, mọi người bắt đầu mở quà.Quà của Nam Tiêu là một món đồ trang trí bằng ngọc bích có hình dáng rất đẹp, kết cấu bằng đá quý hiếm và chất liệu cực kỳ tinh khiết, là một báu vật hiếm có.Ánh mắt mọi người rực sáng, khen Nam Tiêu hiếu thảo với ông cụ Nam, khối ngọc bích này là một món đồ tốt hiếm có.Ông cụ Nam chỉ nhìn lướt qua rồi bảo: “Ừ, tốt, cháu nhọc lòng rồi”Tới quà của Nam Ngự.Nam Ngự tặng ông cụ Nam một chiếc hộp gỗ sưa được chạm khắc tinh xảo và sống động, là món đồ cổ với niên đại hơn một trăm năm.Anh biết ông cụ thích đồ cổ nên cố ý mua nó từ cuộc đấu giá ở nước ngoài, vốn định tặng ông cụ làm quà tết, không ngờ năm nay ông lại thông báo sẽ tổ chức sinh nhật, anh bèn tặng nó cho ông cụ trước.Ông cụ Nam rất hài lòng khi nhận món quà này, cụ bảo: “Được đó, Nam Ngự vẫn hiểu ý ông hơn.Thứ này không nói đến giá trị, chỉ xét về mặt hình thức cũng là thứ mà chỉ hoàng thân quý tộc ngày xưa mới có.Ừ, giỏi lắm”Nam Tiêu tức sắp bốc khói trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như mặt nước.Quà của Lâm Tiểu Như và Nam Bả cho ông cụ cũng rất quý giá.Ông cụ Nam vui vẻ cười nói với hai người họ: “Quà của hai đứa hôm nay cũng hợp ý ông nhưng món quà lớn nhất của hai đứa là sinh mệnh nhỏ bé kia kìa, Lâm Tiểu Như sinh con nối dõi cho nhà họ Nam, giỏi lắm”Tim Lâm Tiểu Như đập như nổi trống, ông cụ Nam càng nói thì tim cô ta đập càng nhanh hơn.Quà của mọi người rất đắt tiền, đều là đồ khắc ngọc hoặc ngọc bích gì đó..

Chương 462: Một Báu Vật Hiếm Có