Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 464: Cũng Cần Các Cô Cậu Bầu Bạn
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nam Ngự thản nhiên trả lời: “Đây là món quà mà vợ chồng tôi đã cùng nhau chuẩn bị, mắt nhìn của cô ấy rất tốt, anh không thấy ông nội rất thích à? Và lại quan trọng không phải giá trị mà là lòng thành, anh hiểu chưa?”“Cậu!” Nam Tiêu rất muốn lao vào đánh Nam Ngự một trận.Ông cụ Nam vội vã can ngăn: “Hai anh em cháu ít dịp gặp mặt giờ vừa gặp đã cãi nhau, lớn từng này rồi còn y hệt hồi nhỏ, thật bẽ mặt”Vừa nhắc đến hồi nhỏ, Nam Tiêu và Nam Ngự đều im lặng, hai người họ đã đánh nhau từ nhỏ tới lớn.Ngay từ nhỏ hai người đã không ai chịu ai, người này giỏi nhất trường, người kia cũng muốn làm học sinh giỏi nhất trường.Người này thích đua xe, người kia cũng đi đua xe...!Oan gia ngõ hẹp.Thấy ông cụ Nam thích Ngũ Vận Uyển hơn mình, Lâm Tiểu Như thầm tức giận nhưng trước mắt cô ta vẫn phải kiềm chế bản thân, nhất là ở trước mặt Nam Ngự.May mà ông cụ Nam nghĩ cô ta mang thai thật nên rất quan tâm cô ta, đúng là mẹ quý nhờ con.Mỗi người đều có mục đích riêng nói nói cười cười thế mà đã hơn tám giờ tối.Ông cụ Nam nói: “Hôm nay mọi người cứ ở lại phòng cho khách đi, có tuổi rồi, không thích cô đơn một mình mãi, thỉnh thoảng cũng cần các cô cậu bầu bạn”Mọi người lần lượt chào tạm biệt ông cụ Nam rồi về phòng của mình.Ngũ Vận Uyển đang định đi thì ông cụ gọi cô lại.“Ngũ Vận Uyển” Ông cụ Nam bảo: “Cháu ở lại nói chuyện với ông”Nam Ngự cũng muốn ở lại nhưng bị ông cụ Nam đuổi đi: "Sao, vẫn lo lắng cho vợ cháu à, thật là.”“Ông nội, cháu không có ý này” Nam Ngự cau mày.“Hử? Hay là ông cản trở tình cảm của hai đứa?” Ông cụ Nam làm bộ nghiêm túc.“Ông nội..” Ngũ Vận Uyển cũng tỏ ra thẹn thùng.“Đi thôi, tới phòng làm việc của ông.Chúng ta cứ kệ nó” Nói xong, ông cụ Nam bước về phía phòng làm việc.Ngũ Vận Uyển quay đầu nhìn Nam Ngự ý bảo anh yên tâm, sau đó đi theo ông nội.Nam Ngự vẫn hơi lo lắng nhưng lòng anh biết ông nội chắc chắn sẽ không làm tổn thương Ngũ Vận Uyển, chỉ không biết ông muốn nói gì với cô.Nam Tiêu đứng một bên nhìn sự tương tác qua lại giữa Nam Ngự với Ngũ Vận Uyển, ông ta cười khẩy.Thông qua ánh mắt hôm nay giữa hai người, có thể thấy tình cảm của hai người vẫn chưa sâu đậm cho lắm.Ông ta cảm thấy tối nay mình phải tìm Ngũ Vận Uyển nói chuyện, đây có lẽ là một cơ hội tốt.Trong phòng làm việc..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Ngự thản nhiên trả lời: “Đây là món quà mà vợ chồng tôi đã cùng nhau chuẩn bị, mắt nhìn của cô ấy rất tốt, anh không thấy ông nội rất thích à? Và lại quan trọng không phải giá trị mà là lòng thành, anh hiểu chưa?”
“Cậu!” Nam Tiêu rất muốn lao vào đánh Nam Ngự một trận.
Ông cụ Nam vội vã can ngăn: “Hai anh em cháu ít dịp gặp mặt giờ vừa gặp đã cãi nhau, lớn từng này rồi còn y hệt hồi nhỏ, thật bẽ mặt”
Vừa nhắc đến hồi nhỏ, Nam Tiêu và Nam Ngự đều im lặng, hai người họ đã đánh nhau từ nhỏ tới lớn.
Ngay từ nhỏ hai người đã không ai chịu ai, người này giỏi nhất trường, người kia cũng muốn làm học sinh giỏi nhất trường.
Người này thích đua xe, người kia cũng đi đua xe...!Oan gia ngõ hẹp.
Thấy ông cụ Nam thích Ngũ Vận Uyển hơn mình, Lâm Tiểu Như thầm tức giận nhưng trước mắt cô ta vẫn phải kiềm chế bản thân, nhất là ở trước mặt Nam Ngự.
May mà ông cụ Nam nghĩ cô ta mang thai thật nên rất quan tâm cô ta, đúng là mẹ quý nhờ con.
Mỗi người đều có mục đích riêng nói nói cười cười thế mà đã hơn tám giờ tối.
Ông cụ Nam nói: “Hôm nay mọi người cứ ở lại phòng cho khách đi, có tuổi rồi, không thích cô đơn một mình mãi, thỉnh thoảng cũng cần các cô cậu bầu bạn”
Mọi người lần lượt chào tạm biệt ông cụ Nam rồi về phòng của mình.
Ngũ Vận Uyển đang định đi thì ông cụ gọi cô lại.
“Ngũ Vận Uyển” Ông cụ Nam bảo: “Cháu ở lại nói chuyện với ông”
Nam Ngự cũng muốn ở lại nhưng bị ông cụ Nam đuổi đi: "Sao, vẫn lo lắng cho vợ cháu à, thật là.”
“Ông nội, cháu không có ý này” Nam Ngự cau mày.
“Hử? Hay là ông cản trở tình cảm của hai đứa?” Ông cụ Nam làm bộ nghiêm túc.
“Ông nội..” Ngũ Vận Uyển cũng tỏ ra thẹn thùng.
“Đi thôi, tới phòng làm việc của ông.
Chúng ta cứ kệ nó” Nói xong, ông cụ Nam bước về phía phòng làm việc.
Ngũ Vận Uyển quay đầu nhìn Nam Ngự ý bảo anh yên tâm, sau đó đi theo ông nội.
Nam Ngự vẫn hơi lo lắng nhưng lòng anh biết ông nội chắc chắn sẽ không làm tổn thương Ngũ Vận Uyển, chỉ không biết ông muốn nói gì với cô.
Nam Tiêu đứng một bên nhìn sự tương tác qua lại giữa Nam Ngự với Ngũ Vận Uyển, ông ta cười khẩy.
Thông qua ánh mắt hôm nay giữa hai người, có thể thấy tình cảm của hai người vẫn chưa sâu đậm cho lắm.
Ông ta cảm thấy tối nay mình phải tìm Ngũ Vận Uyển nói chuyện, đây có lẽ là một cơ hội tốt.
Trong phòng làm việc.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nam Ngự thản nhiên trả lời: “Đây là món quà mà vợ chồng tôi đã cùng nhau chuẩn bị, mắt nhìn của cô ấy rất tốt, anh không thấy ông nội rất thích à? Và lại quan trọng không phải giá trị mà là lòng thành, anh hiểu chưa?”“Cậu!” Nam Tiêu rất muốn lao vào đánh Nam Ngự một trận.Ông cụ Nam vội vã can ngăn: “Hai anh em cháu ít dịp gặp mặt giờ vừa gặp đã cãi nhau, lớn từng này rồi còn y hệt hồi nhỏ, thật bẽ mặt”Vừa nhắc đến hồi nhỏ, Nam Tiêu và Nam Ngự đều im lặng, hai người họ đã đánh nhau từ nhỏ tới lớn.Ngay từ nhỏ hai người đã không ai chịu ai, người này giỏi nhất trường, người kia cũng muốn làm học sinh giỏi nhất trường.Người này thích đua xe, người kia cũng đi đua xe...!Oan gia ngõ hẹp.Thấy ông cụ Nam thích Ngũ Vận Uyển hơn mình, Lâm Tiểu Như thầm tức giận nhưng trước mắt cô ta vẫn phải kiềm chế bản thân, nhất là ở trước mặt Nam Ngự.May mà ông cụ Nam nghĩ cô ta mang thai thật nên rất quan tâm cô ta, đúng là mẹ quý nhờ con.Mỗi người đều có mục đích riêng nói nói cười cười thế mà đã hơn tám giờ tối.Ông cụ Nam nói: “Hôm nay mọi người cứ ở lại phòng cho khách đi, có tuổi rồi, không thích cô đơn một mình mãi, thỉnh thoảng cũng cần các cô cậu bầu bạn”Mọi người lần lượt chào tạm biệt ông cụ Nam rồi về phòng của mình.Ngũ Vận Uyển đang định đi thì ông cụ gọi cô lại.“Ngũ Vận Uyển” Ông cụ Nam bảo: “Cháu ở lại nói chuyện với ông”Nam Ngự cũng muốn ở lại nhưng bị ông cụ Nam đuổi đi: "Sao, vẫn lo lắng cho vợ cháu à, thật là.”“Ông nội, cháu không có ý này” Nam Ngự cau mày.“Hử? Hay là ông cản trở tình cảm của hai đứa?” Ông cụ Nam làm bộ nghiêm túc.“Ông nội..” Ngũ Vận Uyển cũng tỏ ra thẹn thùng.“Đi thôi, tới phòng làm việc của ông.Chúng ta cứ kệ nó” Nói xong, ông cụ Nam bước về phía phòng làm việc.Ngũ Vận Uyển quay đầu nhìn Nam Ngự ý bảo anh yên tâm, sau đó đi theo ông nội.Nam Ngự vẫn hơi lo lắng nhưng lòng anh biết ông nội chắc chắn sẽ không làm tổn thương Ngũ Vận Uyển, chỉ không biết ông muốn nói gì với cô.Nam Tiêu đứng một bên nhìn sự tương tác qua lại giữa Nam Ngự với Ngũ Vận Uyển, ông ta cười khẩy.Thông qua ánh mắt hôm nay giữa hai người, có thể thấy tình cảm của hai người vẫn chưa sâu đậm cho lắm.Ông ta cảm thấy tối nay mình phải tìm Ngũ Vận Uyển nói chuyện, đây có lẽ là một cơ hội tốt.Trong phòng làm việc..