Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 466: “bọn Em Không Cãi Nhau”

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ông cụ Nam sai người chuẩn bị cho Ngũ Vận Uyển rất nhiều đồ bổ, nào là hải sâm, nhung hươu, cao da lừa, tổ yến...!đầy đủ các loại đồ bổ dưỡng."Ông nội, sao cháu ăn hết được nhiều đồ bổ như vậy?” Ngũ Vận Uyển nhìn túi đồ lớn, đầu cũng muốn to ra.Ăn thế này thì cô còn có thể sống sót dưới thân Nam Ngự ư?Ông cụ Nam nói: “Đem tất cả về, ngày nào cũng phải ăn hẳn hoi!” Ông nói với người giúp việc: "Đi, đưa đến phòng của Ngũ Vận Uyển, khi nào đó thì cất lên xe."Quả thực Ngũ Vận Uyển khóc không ra nước mắt.Sao dòng họ giàu sang quyền thể này vẫn giữ truyền thống sinh con đẻ cái nối dõi tông đường như thời xưa vậy.Ngũ Vận Uyển đi ra khỏi phòng đọc sách của ông cụ.Cô định lên tầng về phòng, không ngờ Nam Tiêu đột ngột xuất hiện.“Anh cả, trùng hợp quá” Ngũ Vận Uyển hỏi, ánh mắt có chút cảnh giác.Nam Tiêu tiến về phía trước, nói: "Em dâu, anh đang đợi em."“Đợi em?"“Đúng, đang đợi em” Nam Tiêu cười nhẹ, trong nụ cười có ẩn ý sâu xa: “Đi thôi, đến phòng làm việc của anh đi, chúng ta nói chuyện một chút”Ngũ Vận Uyển cau mày không muốn đi theo, nhưng dù sao Nam Tiêu cũng làanh cả, khó từ chối.Cô đành cắn răng chịu đựng đi đến phòng làm việc của Nam Tiêu.Trong phòng làm việc được trang trí rất đẹp, có rất nhiều sách chuyên về kinh doanh, được thiết kế rất tinh xảo.Bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, không có một vết bụi và được lắp đặt hai màn hình, có thể thấy Nam Tiêu là một người rất thích Internet.Ngũ Vận Uyển biết Nam Ngự vẫn luôn giả vờ tàn tật để đề phòng Nam Tiêu.Chuyện Nam Ngự bị hại mười năm trước có khả năng cao liên quan đến Nam Tiêu, vì vậy anh hết sức cảnh giác phòng bị Nam Tiêu.Nam Tiêu tìm cô nói chuyện riêng, không biết sẽ nói gì với cô.Trái lại Nam Tiêu vẫn lộ ra dáng vẻ rất quen thuộc từ trước đến giờ, nói với Ngũ Vận Uyển: "Ngồi đi, ngồi đi, đừng đứng nữa.Chúng ta ngồi xuống nói chuyện"Ông ta tự rót cho mình một ly whisky thêm đá và nói với cô: “Uống gì không? Cà phê, vang đỏ, whisky hay nước trái cây?"Ngũ Vận Uyển đáp: "Nước trái cây ạ."Nam Tiêu hoà nhã, hỏi han Ngũ Vận Uyển ân cần.Nếu không phải Nam Ngự từng bảo Ngũ Vận Uyển cẩn thận với Nam Tiêu, đúng là cô sẽ dễ dàng bị lừa gạt bởi sự ân cần hiền lành của ông ta.Nam Tiêu đột nhiên chuyển lời: "Có phải hôm nay em và Nam Ngự cãi nhau không? Có vẻ hai đứa đều không cười mấy, cãi nhau à?"“Không, không ạ.” Ngũ Vận Uyển không muốn nói với ông ta quá nhiều, cũng không muốn giải thích với người khác: “Bọn em không cãi nhau”Nam Tiêu liếc qua khóe mắt, cảm thấy Ngũ Vận Uyển có vẻ không cởi mở với mình lắm, dường như cô cũng không có thiện cảm với ông ta..

Ông cụ Nam sai người chuẩn bị cho Ngũ Vận Uyển rất nhiều đồ bổ, nào là hải sâm, nhung hươu, cao da lừa, tổ yến...!đầy đủ các loại đồ bổ dưỡng.

"Ông nội, sao cháu ăn hết được nhiều đồ bổ như vậy?” Ngũ Vận Uyển nhìn túi đồ lớn, đầu cũng muốn to ra.

Ăn thế này thì cô còn có thể sống sót dưới thân Nam Ngự ư?

Ông cụ Nam nói: “Đem tất cả về, ngày nào cũng phải ăn hẳn hoi!” Ông nói với người giúp việc: "Đi, đưa đến phòng của Ngũ Vận Uyển, khi nào đó thì cất lên xe."

Quả thực Ngũ Vận Uyển khóc không ra nước mắt.

Sao dòng họ giàu sang quyền thể này vẫn giữ truyền thống sinh con đẻ cái nối dõi tông đường như thời xưa vậy.

Ngũ Vận Uyển đi ra khỏi phòng đọc sách của ông cụ.

Cô định lên tầng về phòng, không ngờ Nam Tiêu đột ngột xuất hiện.

“Anh cả, trùng hợp quá” Ngũ Vận Uyển hỏi, ánh mắt có chút cảnh giác.

Nam Tiêu tiến về phía trước, nói: "Em dâu, anh đang đợi em."

“Đợi em?"

“Đúng, đang đợi em” Nam Tiêu cười nhẹ, trong nụ cười có ẩn ý sâu xa: “Đi thôi, đến phòng làm việc của anh đi, chúng ta nói chuyện một chút”

Ngũ Vận Uyển cau mày không muốn đi theo, nhưng dù sao Nam Tiêu cũng là

anh cả, khó từ chối.

Cô đành cắn răng chịu đựng đi đến phòng làm việc của Nam Tiêu.

Trong phòng làm việc được trang trí rất đẹp, có rất nhiều sách chuyên về kinh doanh, được thiết kế rất tinh xảo.

Bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, không có một vết bụi và được lắp đặt hai màn hình, có thể thấy Nam Tiêu là một người rất thích Internet.

Ngũ Vận Uyển biết Nam Ngự vẫn luôn giả vờ tàn tật để đề phòng Nam Tiêu.

Chuyện Nam Ngự bị hại mười năm trước có khả năng cao liên quan đến Nam Tiêu, vì vậy anh hết sức cảnh giác phòng bị Nam Tiêu.

Nam Tiêu tìm cô nói chuyện riêng, không biết sẽ nói gì với cô.

Trái lại Nam Tiêu vẫn lộ ra dáng vẻ rất quen thuộc từ trước đến giờ, nói với Ngũ Vận Uyển: "Ngồi đi, ngồi đi, đừng đứng nữa.

Chúng ta ngồi xuống nói chuyện"

Ông ta tự rót cho mình một ly whisky thêm đá và nói với cô: “Uống gì không? Cà phê, vang đỏ, whisky hay nước trái cây?"

Ngũ Vận Uyển đáp: "Nước trái cây ạ."

Nam Tiêu hoà nhã, hỏi han Ngũ Vận Uyển ân cần.

Nếu không phải Nam Ngự từng bảo Ngũ Vận Uyển cẩn thận với Nam Tiêu, đúng là cô sẽ dễ dàng bị lừa gạt bởi sự ân cần hiền lành của ông ta.

Nam Tiêu đột nhiên chuyển lời: "Có phải hôm nay em và Nam Ngự cãi nhau không? Có vẻ hai đứa đều không cười mấy, cãi nhau à?"

“Không, không ạ.” Ngũ Vận Uyển không muốn nói với ông ta quá nhiều, cũng không muốn giải thích với người khác: “Bọn em không cãi nhau”

Nam Tiêu liếc qua khóe mắt, cảm thấy Ngũ Vận Uyển có vẻ không cởi mở với mình lắm, dường như cô cũng không có thiện cảm với ông ta..

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ông cụ Nam sai người chuẩn bị cho Ngũ Vận Uyển rất nhiều đồ bổ, nào là hải sâm, nhung hươu, cao da lừa, tổ yến...!đầy đủ các loại đồ bổ dưỡng."Ông nội, sao cháu ăn hết được nhiều đồ bổ như vậy?” Ngũ Vận Uyển nhìn túi đồ lớn, đầu cũng muốn to ra.Ăn thế này thì cô còn có thể sống sót dưới thân Nam Ngự ư?Ông cụ Nam nói: “Đem tất cả về, ngày nào cũng phải ăn hẳn hoi!” Ông nói với người giúp việc: "Đi, đưa đến phòng của Ngũ Vận Uyển, khi nào đó thì cất lên xe."Quả thực Ngũ Vận Uyển khóc không ra nước mắt.Sao dòng họ giàu sang quyền thể này vẫn giữ truyền thống sinh con đẻ cái nối dõi tông đường như thời xưa vậy.Ngũ Vận Uyển đi ra khỏi phòng đọc sách của ông cụ.Cô định lên tầng về phòng, không ngờ Nam Tiêu đột ngột xuất hiện.“Anh cả, trùng hợp quá” Ngũ Vận Uyển hỏi, ánh mắt có chút cảnh giác.Nam Tiêu tiến về phía trước, nói: "Em dâu, anh đang đợi em."“Đợi em?"“Đúng, đang đợi em” Nam Tiêu cười nhẹ, trong nụ cười có ẩn ý sâu xa: “Đi thôi, đến phòng làm việc của anh đi, chúng ta nói chuyện một chút”Ngũ Vận Uyển cau mày không muốn đi theo, nhưng dù sao Nam Tiêu cũng làanh cả, khó từ chối.Cô đành cắn răng chịu đựng đi đến phòng làm việc của Nam Tiêu.Trong phòng làm việc được trang trí rất đẹp, có rất nhiều sách chuyên về kinh doanh, được thiết kế rất tinh xảo.Bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, không có một vết bụi và được lắp đặt hai màn hình, có thể thấy Nam Tiêu là một người rất thích Internet.Ngũ Vận Uyển biết Nam Ngự vẫn luôn giả vờ tàn tật để đề phòng Nam Tiêu.Chuyện Nam Ngự bị hại mười năm trước có khả năng cao liên quan đến Nam Tiêu, vì vậy anh hết sức cảnh giác phòng bị Nam Tiêu.Nam Tiêu tìm cô nói chuyện riêng, không biết sẽ nói gì với cô.Trái lại Nam Tiêu vẫn lộ ra dáng vẻ rất quen thuộc từ trước đến giờ, nói với Ngũ Vận Uyển: "Ngồi đi, ngồi đi, đừng đứng nữa.Chúng ta ngồi xuống nói chuyện"Ông ta tự rót cho mình một ly whisky thêm đá và nói với cô: “Uống gì không? Cà phê, vang đỏ, whisky hay nước trái cây?"Ngũ Vận Uyển đáp: "Nước trái cây ạ."Nam Tiêu hoà nhã, hỏi han Ngũ Vận Uyển ân cần.Nếu không phải Nam Ngự từng bảo Ngũ Vận Uyển cẩn thận với Nam Tiêu, đúng là cô sẽ dễ dàng bị lừa gạt bởi sự ân cần hiền lành của ông ta.Nam Tiêu đột nhiên chuyển lời: "Có phải hôm nay em và Nam Ngự cãi nhau không? Có vẻ hai đứa đều không cười mấy, cãi nhau à?"“Không, không ạ.” Ngũ Vận Uyển không muốn nói với ông ta quá nhiều, cũng không muốn giải thích với người khác: “Bọn em không cãi nhau”Nam Tiêu liếc qua khóe mắt, cảm thấy Ngũ Vận Uyển có vẻ không cởi mở với mình lắm, dường như cô cũng không có thiện cảm với ông ta..

Chương 466: “bọn Em Không Cãi Nhau”