Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 474: Tại Sao Nam Ngự Lại Đưa Cô Đến Đây
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngũ Vận Uyển gật đầu nói: "Nam Ngự, em về nhà trước được không? Em ở đây không quen."Ánh mắt Nam Ngự lóe lên, nghĩ đến cuộc gọi vừa nhận được nói mọi thứ đãchuẩn bị xong, anh nói: "Vậy chúng ta rời khỏi đây đi, anh đưa em tới một nơi."Đưa cô tới một nơi?Ngũ Vận Uyển nghĩ lại những nơi Nam Ngự đưa cô đến trước đây, không phải hội đấu giá thì là kho lạnh.Đó không phải là những nơi làm người ta vui vẻ, cô không muốn đi.Cô nói: "Nam Ngự, anh tha cho em đi, em có thể không đi không..."“Không thể" Nam Ngự ngắt lời Ngũ Vận Uyển.Đúng là một người đàn ông độc đoán!Nhưng Ngũ Vận Uyển thật sự không thích những kẻ đeo mặt nạ này, vì vậy đành phải đồng ý với Nam Ngự.Nam Ngự nói một tiếng với ông nội rằng có chút chuyện, phải rời đi trước.Trước khi đi, ông cụ Nam còn hào hứng nói nhỏ với Nam Ngự: "Nhóc con làm đúng đắn đấy! Nắm bắt cơ hội, ông còn chờ chắt của ông đó! Đi đi, chỗ này không cần mấy đứa tiếp khách đầu".Nam Ngự được ông cụ cho phép bèn dẫn Ngũ Vận Uyển đi ra ngoài.Trong xe hai người cũng không nói nhiều, đều là ít chuyện phiếm nhưng cũng không nói gì rõ ràng.Xe chạy rất ổn định, bên đường càng ngày càng ít người đi lại.Nam Ngự nói: "Chúng ta đến rồi, xuống xe đi."Màn đêm tối dần, những ngọn đèn neon liên tục nhấp nháy chiếu sáng cả khu phố xá, kể ra chuyện xưa của mình.Bầu trời đêm mùa thu trong đến lạ thường, loáng thoáng có thể thấy được trời xanh mây trắng.Ngũ Vận Uyển ra khỏi xe, không khỏi ngây người.Tại sao Nam Ngự lại đưa cô đến đây?Nơi Nam Ngự đưa cô đến hóa ra là một công viên giải trí.Ánh đèn sáng rực, công viên giải trí vắng tanh không có vị khách nào, chỉ có cô và Nam Ngự đang đứng đó.Không phải giờ này công viên giải trí đóng cửa rồi sao?Ngũ Vận Uyển khó hiểu nhìn Nam Ngự, chờ anh giải thích.Nam Ngự nhìn cô với ánh mắt như sao: “Anh bao trọn khu này rồi, giờ chỉ có hai người chúng ta thôi, vào đi."Bao trọn công viên giải trí? Ngũ Vận Uyển thầm nghĩ Nam Ngự tốn tiền như vậy để làm gì?Có phải là để cùng nhau tìm lại ký ức tuổi thơ không? Ngũ Vận Uyển đoán.Nam Ngư ngồi trên xe lăn, dẫn đường phía trước.Anh đưa cô đến trước vòng đu quay lớn nhất thành phố S.Vòng đu quay vào ban đêm vô cùng rực rỡ và đẹp mắt, mang theo ánh sáng của một thế giới thần tiên rất mê người..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngũ Vận Uyển gật đầu nói: "Nam Ngự, em về nhà trước được không? Em ở đây không quen."
Ánh mắt Nam Ngự lóe lên, nghĩ đến cuộc gọi vừa nhận được nói mọi thứ đã
chuẩn bị xong, anh nói: "Vậy chúng ta rời khỏi đây đi, anh đưa em tới một nơi."
Đưa cô tới một nơi?
Ngũ Vận Uyển nghĩ lại những nơi Nam Ngự đưa cô đến trước đây, không phải hội đấu giá thì là kho lạnh.
Đó không phải là những nơi làm người ta vui vẻ, cô không muốn đi.
Cô nói: "Nam Ngự, anh tha cho em đi, em có thể không đi không..."
“Không thể" Nam Ngự ngắt lời Ngũ Vận Uyển.
Đúng là một người đàn ông độc đoán!
Nhưng Ngũ Vận Uyển thật sự không thích những kẻ đeo mặt nạ này, vì vậy đành phải đồng ý với Nam Ngự.
Nam Ngự nói một tiếng với ông nội rằng có chút chuyện, phải rời đi trước.
Trước khi đi, ông cụ Nam còn hào hứng nói nhỏ với Nam Ngự: "Nhóc con làm đúng đắn đấy! Nắm bắt cơ hội, ông còn chờ chắt của ông đó! Đi đi, chỗ này không cần mấy đứa tiếp khách đầu".
Nam Ngự được ông cụ cho phép bèn dẫn Ngũ Vận Uyển đi ra ngoài.
Trong xe hai người cũng không nói nhiều, đều là ít chuyện phiếm nhưng cũng không nói gì rõ ràng.
Xe chạy rất ổn định, bên đường càng ngày càng ít người đi lại.
Nam Ngự nói: "Chúng ta đến rồi, xuống xe đi."
Màn đêm tối dần, những ngọn đèn neon liên tục nhấp nháy chiếu sáng cả khu phố xá, kể ra chuyện xưa của mình.
Bầu trời đêm mùa thu trong đến lạ thường, loáng thoáng có thể thấy được trời xanh mây trắng.
Ngũ Vận Uyển ra khỏi xe, không khỏi ngây người.
Tại sao Nam Ngự lại đưa cô đến đây?
Nơi Nam Ngự đưa cô đến hóa ra là một công viên giải trí.
Ánh đèn sáng rực, công viên giải trí vắng tanh không có vị khách nào, chỉ có cô và Nam Ngự đang đứng đó.
Không phải giờ này công viên giải trí đóng cửa rồi sao?
Ngũ Vận Uyển khó hiểu nhìn Nam Ngự, chờ anh giải thích.
Nam Ngự nhìn cô với ánh mắt như sao: “Anh bao trọn khu này rồi, giờ chỉ có hai người chúng ta thôi, vào đi."
Bao trọn công viên giải trí? Ngũ Vận Uyển thầm nghĩ Nam Ngự tốn tiền như vậy để làm gì?
Có phải là để cùng nhau tìm lại ký ức tuổi thơ không? Ngũ Vận Uyển đoán.
Nam Ngư ngồi trên xe lăn, dẫn đường phía trước.
Anh đưa cô đến trước vòng đu quay lớn nhất thành phố S.
Vòng đu quay vào ban đêm vô cùng rực rỡ và đẹp mắt, mang theo ánh sáng của một thế giới thần tiên rất mê người.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngũ Vận Uyển gật đầu nói: "Nam Ngự, em về nhà trước được không? Em ở đây không quen."Ánh mắt Nam Ngự lóe lên, nghĩ đến cuộc gọi vừa nhận được nói mọi thứ đãchuẩn bị xong, anh nói: "Vậy chúng ta rời khỏi đây đi, anh đưa em tới một nơi."Đưa cô tới một nơi?Ngũ Vận Uyển nghĩ lại những nơi Nam Ngự đưa cô đến trước đây, không phải hội đấu giá thì là kho lạnh.Đó không phải là những nơi làm người ta vui vẻ, cô không muốn đi.Cô nói: "Nam Ngự, anh tha cho em đi, em có thể không đi không..."“Không thể" Nam Ngự ngắt lời Ngũ Vận Uyển.Đúng là một người đàn ông độc đoán!Nhưng Ngũ Vận Uyển thật sự không thích những kẻ đeo mặt nạ này, vì vậy đành phải đồng ý với Nam Ngự.Nam Ngự nói một tiếng với ông nội rằng có chút chuyện, phải rời đi trước.Trước khi đi, ông cụ Nam còn hào hứng nói nhỏ với Nam Ngự: "Nhóc con làm đúng đắn đấy! Nắm bắt cơ hội, ông còn chờ chắt của ông đó! Đi đi, chỗ này không cần mấy đứa tiếp khách đầu".Nam Ngự được ông cụ cho phép bèn dẫn Ngũ Vận Uyển đi ra ngoài.Trong xe hai người cũng không nói nhiều, đều là ít chuyện phiếm nhưng cũng không nói gì rõ ràng.Xe chạy rất ổn định, bên đường càng ngày càng ít người đi lại.Nam Ngự nói: "Chúng ta đến rồi, xuống xe đi."Màn đêm tối dần, những ngọn đèn neon liên tục nhấp nháy chiếu sáng cả khu phố xá, kể ra chuyện xưa của mình.Bầu trời đêm mùa thu trong đến lạ thường, loáng thoáng có thể thấy được trời xanh mây trắng.Ngũ Vận Uyển ra khỏi xe, không khỏi ngây người.Tại sao Nam Ngự lại đưa cô đến đây?Nơi Nam Ngự đưa cô đến hóa ra là một công viên giải trí.Ánh đèn sáng rực, công viên giải trí vắng tanh không có vị khách nào, chỉ có cô và Nam Ngự đang đứng đó.Không phải giờ này công viên giải trí đóng cửa rồi sao?Ngũ Vận Uyển khó hiểu nhìn Nam Ngự, chờ anh giải thích.Nam Ngự nhìn cô với ánh mắt như sao: “Anh bao trọn khu này rồi, giờ chỉ có hai người chúng ta thôi, vào đi."Bao trọn công viên giải trí? Ngũ Vận Uyển thầm nghĩ Nam Ngự tốn tiền như vậy để làm gì?Có phải là để cùng nhau tìm lại ký ức tuổi thơ không? Ngũ Vận Uyển đoán.Nam Ngư ngồi trên xe lăn, dẫn đường phía trước.Anh đưa cô đến trước vòng đu quay lớn nhất thành phố S.Vòng đu quay vào ban đêm vô cùng rực rỡ và đẹp mắt, mang theo ánh sáng của một thế giới thần tiên rất mê người..