Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 480: “do Buổi Tối Gió Hơi Lớn Thôi”

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Hình bóng Ngũ Vân Uyển chiếm trọn đôi mắt Nam Ngự, cô thấy được tình yêu chân thành, nồng cháy bên trong.Nam Ngự là một người đàn ông kiêu ngạo xiết bao, vậy mà anh lại làm nhiều chuyện thế này chỉ để có được vui.Cô không còn mong mọi điều gì khác.Trong buổi tối đẹp đẽ này, dưới sự làm chứng của vòng đu quay và pháo hoa, dù có một ngày phải tạm thời rời xa nhau thì họ vẫn sẽ không chia lìa.Bởi lẽ, duyên phận và tình yêu luôn chứa chan trong lòng hai người, nhớ mãi khôngquên.Nam Ngự ngồi xe lăn, Ngũ Vân Uyển ngồi ghế của vòng quay, nhìn pháo hoa lần lượt nở rộ.Sau khi hết pháo hoa, cô mới ngộ ra đây chẳng phải phong cách thường thấy của Nam Ngự.Làm ra được chuyện lãng mạn thế này, có phải được ai quân sư rồi không? Tuy con người có thể thay đổi một sớm một chiều nhưng khi điều này xảy ra với Nam Ngự thì cô lại cảm thấy thật khó tin.Ngũ Vân Uyển tò mò hỏi: “Nam Ngự, sao anh biết em thích đi vòng đu quay và xem pháo hoa? Không giống anh chút nào.”Nam Ngự không ngờ cô lại hỏi câu này, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời làm sao, vẻ mặt hơi lúng túng.Anh không thể nói với cô mình tra trên mạng được, buồn cười chết.“Sao, anh không thể lãng mạn à?” Anh thì thầm hỏi ngược lại.Ngũ Vân Uyển bật cười rồi nói: “Được chứ, dĩ nhiên là được rồi.”Nam Ngự khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.Ngũ Vân Uyển nhoẻn miệng, vừa định nói chuyện thì hắt xì một cái.Đôi lông mày tuấn tú của Nam Ngự lập tức nhíu lại.“Em bị cảm lạnh sao?” Anh đứng lên khỏi xe lăn rồi ngồi xuống cạnh Ngũ Vân Uyển.“Em không sao? Cô xoa mũi: “Do buổi tối gió hơi lớn thôi.”Nam Ngự nhìn chiếc đầm dự tiệc Ngũ Vân Uyển còn đang mặc, tuy rất lộng lẫy nhưng lại mỏng manh.Anh nhíu mày càng sâu, cởi áo khoác ra khoác lên vai cô.Ngũ Vân Uyển cảm nhận được Nam Ngự khoác áo cho mình, lòng ấm áp vô cùng.Tay cũng rất lạnh, cô không nhịn được nhét vào túi áo khoác của Nam Ngự, không ngờ chạm trúng chiếc điện thoại của anh ở trong túi..

Hình bóng Ngũ Vân Uyển chiếm trọn đôi mắt Nam Ngự, cô thấy được tình yêu chân thành, nồng cháy bên trong.

Nam Ngự là một người đàn ông kiêu ngạo xiết bao, vậy mà anh lại làm nhiều chuyện thế này chỉ để có được vui.

Cô không còn mong mọi điều gì khác.

Trong buổi tối đẹp đẽ này, dưới sự làm chứng của vòng đu quay và pháo hoa, dù có một ngày phải tạm thời rời xa nhau thì họ vẫn sẽ không chia lìa.

Bởi lẽ, duyên phận và tình yêu luôn chứa chan trong lòng hai người, nhớ mãi không

quên.

Nam Ngự ngồi xe lăn, Ngũ Vân Uyển ngồi ghế của vòng quay, nhìn pháo hoa lần lượt nở rộ.

Sau khi hết pháo hoa, cô mới ngộ ra đây chẳng phải phong cách thường thấy của Nam Ngự.

Làm ra được chuyện lãng mạn thế này, có phải được ai quân sư rồi không? Tuy con người có thể thay đổi một sớm một chiều nhưng khi điều này xảy ra với Nam Ngự thì cô lại cảm thấy thật khó tin.

Ngũ Vân Uyển tò mò hỏi: “Nam Ngự, sao anh biết em thích đi vòng đu quay và xem pháo hoa? Không giống anh chút nào.”

Nam Ngự không ngờ cô lại hỏi câu này, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời làm sao, vẻ mặt hơi lúng túng.

Anh không thể nói với cô mình tra trên mạng được, buồn cười chết.

“Sao, anh không thể lãng mạn à?” Anh thì thầm hỏi ngược lại.

Ngũ Vân Uyển bật cười rồi nói: “Được chứ, dĩ nhiên là được rồi.”

Nam Ngự khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.

Ngũ Vân Uyển nhoẻn miệng, vừa định nói chuyện thì hắt xì một cái.

Đôi lông mày tuấn tú của Nam Ngự lập tức nhíu lại.

“Em bị cảm lạnh sao?” Anh đứng lên khỏi xe lăn rồi ngồi xuống cạnh Ngũ Vân Uyển.

“Em không sao? Cô xoa mũi: “Do buổi tối gió hơi lớn thôi.”

Nam Ngự nhìn chiếc đầm dự tiệc Ngũ Vân Uyển còn đang mặc, tuy rất lộng lẫy nhưng lại mỏng manh.

Anh nhíu mày càng sâu, cởi áo khoác ra khoác lên vai cô.

Ngũ Vân Uyển cảm nhận được Nam Ngự khoác áo cho mình, lòng ấm áp vô cùng.

Tay cũng rất lạnh, cô không nhịn được nhét vào túi áo khoác của Nam Ngự, không ngờ chạm trúng chiếc điện thoại của anh ở trong túi..

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Hình bóng Ngũ Vân Uyển chiếm trọn đôi mắt Nam Ngự, cô thấy được tình yêu chân thành, nồng cháy bên trong.Nam Ngự là một người đàn ông kiêu ngạo xiết bao, vậy mà anh lại làm nhiều chuyện thế này chỉ để có được vui.Cô không còn mong mọi điều gì khác.Trong buổi tối đẹp đẽ này, dưới sự làm chứng của vòng đu quay và pháo hoa, dù có một ngày phải tạm thời rời xa nhau thì họ vẫn sẽ không chia lìa.Bởi lẽ, duyên phận và tình yêu luôn chứa chan trong lòng hai người, nhớ mãi khôngquên.Nam Ngự ngồi xe lăn, Ngũ Vân Uyển ngồi ghế của vòng quay, nhìn pháo hoa lần lượt nở rộ.Sau khi hết pháo hoa, cô mới ngộ ra đây chẳng phải phong cách thường thấy của Nam Ngự.Làm ra được chuyện lãng mạn thế này, có phải được ai quân sư rồi không? Tuy con người có thể thay đổi một sớm một chiều nhưng khi điều này xảy ra với Nam Ngự thì cô lại cảm thấy thật khó tin.Ngũ Vân Uyển tò mò hỏi: “Nam Ngự, sao anh biết em thích đi vòng đu quay và xem pháo hoa? Không giống anh chút nào.”Nam Ngự không ngờ cô lại hỏi câu này, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời làm sao, vẻ mặt hơi lúng túng.Anh không thể nói với cô mình tra trên mạng được, buồn cười chết.“Sao, anh không thể lãng mạn à?” Anh thì thầm hỏi ngược lại.Ngũ Vân Uyển bật cười rồi nói: “Được chứ, dĩ nhiên là được rồi.”Nam Ngự khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.Ngũ Vân Uyển nhoẻn miệng, vừa định nói chuyện thì hắt xì một cái.Đôi lông mày tuấn tú của Nam Ngự lập tức nhíu lại.“Em bị cảm lạnh sao?” Anh đứng lên khỏi xe lăn rồi ngồi xuống cạnh Ngũ Vân Uyển.“Em không sao? Cô xoa mũi: “Do buổi tối gió hơi lớn thôi.”Nam Ngự nhìn chiếc đầm dự tiệc Ngũ Vân Uyển còn đang mặc, tuy rất lộng lẫy nhưng lại mỏng manh.Anh nhíu mày càng sâu, cởi áo khoác ra khoác lên vai cô.Ngũ Vân Uyển cảm nhận được Nam Ngự khoác áo cho mình, lòng ấm áp vô cùng.Tay cũng rất lạnh, cô không nhịn được nhét vào túi áo khoác của Nam Ngự, không ngờ chạm trúng chiếc điện thoại của anh ở trong túi..

Chương 480: “do Buổi Tối Gió Hơi Lớn Thôi”