Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 502: Anh Ta Có Thể Trách Ai Chứ

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển lạnh lùng nói: "Nam Bá, tôi sẽ không giống mẹ tôi, Nam Ngự cũng không phải là Lâm Hải Sinh"Nam Bá cảm giác như bị kim đâm vào tim, cô ấy bảo vệ người kia như vậy.Ngũ Vận Uyển lại nói: "Nam Bá, tôi hi vọng anh có thể chúc phúc cho tôi và Nam Ngự."Cô biết anh ta vẫn có thành kiến với Nam Ngự, lần trước thu xếp cho cô đi phỏng vấn Mặc Nham, còn không phảimuốn cô nghe Mặc Nham nói anh là loại người thế nào, sau đó rời khỏi anh sao?Nhưng Nam Bá tính sai rồi, cô đã thích Nam Ngự từ lâu."Anh sẽ không chúc phúc cho hai người, không bao giờ!" Nam Bá tức giận hét lên, "Ngũ Vận Uyển, em biết anh yêu em! Em kết hôn với người đàn ông khác, bây giờ còn có con, anh có thể không khó chịu sao?"Nam Bá tiếp tục kể lể với Ngũ Vận Uyển: "Em có biết hôm nay lúc anh biết em có thai đã đau khổ tới mức nào không? Ngũ Vận Uyển, anh không thể quên em được, anh không thể quên từng kỷ niệm của chúng ta trước kia..."Thời gian không thể quay ngược trở lại, tình yêu cũng vậy.Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không có gì có thể tranh luận và so sánh cả.Ngũ Vận Uyển nói: "Nam Bá, anh hãy quên tôi đi, anh không thể cứ sống mãi trong quá khứ được, cuộc sốngtương lai còn dài lắm.Năm đó anh ra đi đã quyết định đời này chúng ta không duyên không phận rồi"Thật hay cho một câu không duyên không phận!Nam Bá không ngờ không thể nói được lời nào.Nếu năm đó anh ta không vứt bỏ cô và lựa chọn tin tưởng Ngũ Vận Uyển, sao có thể có tình cảnh như bây giờ...!Anh ta có thể trách ai chứ? Ngũ Vận Uyển không sai...!Ngũ Vận Uyển vốn tưởng Nam Bá gọi cô vào trong văn phòng để sắp xếp nhiệm vụ phỏng vấn gì đó, bây giờ xem ra anh ta hoàn toàn là mục đích cá nhân, muốn thuyết phục mình mà thôi.Ngũ Vận Uyển cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại trong văn phòng của Nam Bá nữa.Cô nói với anh ta: "Tổng biên tập Nam, nếu không có chuyện gì khác, tôi ra ngoài đây"Nam Bá suy sụp, cảm thấy mình và Ngũ Vận Uyển thật sự không còn hi vọng gì nữa.Anh ta nói: "Ngũ Vận Uyển, chúng ta thật sự không thể quay lại được sao? Em không còn chút tình cảm nào với anh nữa sao? Anh không tin...".

Ngũ Vận Uyển lạnh lùng nói: "Nam Bá, tôi sẽ không giống mẹ tôi, Nam Ngự cũng không phải là Lâm Hải Sinh"

Nam Bá cảm giác như bị kim đâm vào tim, cô ấy bảo vệ người kia như vậy.

Ngũ Vận Uyển lại nói: "Nam Bá, tôi hi vọng anh có thể chúc phúc cho tôi và Nam Ngự."

Cô biết anh ta vẫn có thành kiến với Nam Ngự, lần trước thu xếp cho cô đi phỏng vấn Mặc Nham, còn không phải

muốn cô nghe Mặc Nham nói anh là loại người thế nào, sau đó rời khỏi anh sao?

Nhưng Nam Bá tính sai rồi, cô đã thích Nam Ngự từ lâu.

"Anh sẽ không chúc phúc cho hai người, không bao giờ!" Nam Bá tức giận hét lên, "Ngũ Vận Uyển, em biết anh yêu em! Em kết hôn với người đàn ông khác, bây giờ còn có con, anh có thể không khó chịu sao?"

Nam Bá tiếp tục kể lể với Ngũ Vận Uyển: "Em có biết hôm nay lúc anh biết em có thai đã đau khổ tới mức nào không? Ngũ Vận Uyển, anh không thể quên em được, anh không thể quên từng kỷ niệm của chúng ta trước kia..."

Thời gian không thể quay ngược trở lại, tình yêu cũng vậy.

Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không có gì có thể tranh luận và so sánh cả.

Ngũ Vận Uyển nói: "Nam Bá, anh hãy quên tôi đi, anh không thể cứ sống mãi trong quá khứ được, cuộc sống

tương lai còn dài lắm.

Năm đó anh ra đi đã quyết định đời này chúng ta không duyên không phận rồi"

Thật hay cho một câu không duyên không phận!

Nam Bá không ngờ không thể nói được lời nào.

Nếu năm đó anh ta không vứt bỏ cô và lựa chọn tin tưởng Ngũ Vận Uyển, sao có thể có tình cảnh như bây giờ...!

Anh ta có thể trách ai chứ? Ngũ Vận Uyển không sai...!

Ngũ Vận Uyển vốn tưởng Nam Bá gọi cô vào trong văn phòng để sắp xếp nhiệm vụ phỏng vấn gì đó, bây giờ xem ra anh ta hoàn toàn là mục đích cá nhân, muốn thuyết phục mình mà thôi.

Ngũ Vận Uyển cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại trong văn phòng của Nam Bá nữa.

Cô nói với anh ta: "Tổng biên tập Nam, nếu không có chuyện gì khác, tôi ra ngoài đây"

Nam Bá suy sụp, cảm thấy mình và Ngũ Vận Uyển thật sự không còn hi vọng gì nữa.

Anh ta nói: "Ngũ Vận Uyển, chúng ta thật sự không thể quay lại được sao? Em không còn chút tình cảm nào với anh nữa sao? Anh không tin...".

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển lạnh lùng nói: "Nam Bá, tôi sẽ không giống mẹ tôi, Nam Ngự cũng không phải là Lâm Hải Sinh"Nam Bá cảm giác như bị kim đâm vào tim, cô ấy bảo vệ người kia như vậy.Ngũ Vận Uyển lại nói: "Nam Bá, tôi hi vọng anh có thể chúc phúc cho tôi và Nam Ngự."Cô biết anh ta vẫn có thành kiến với Nam Ngự, lần trước thu xếp cho cô đi phỏng vấn Mặc Nham, còn không phảimuốn cô nghe Mặc Nham nói anh là loại người thế nào, sau đó rời khỏi anh sao?Nhưng Nam Bá tính sai rồi, cô đã thích Nam Ngự từ lâu."Anh sẽ không chúc phúc cho hai người, không bao giờ!" Nam Bá tức giận hét lên, "Ngũ Vận Uyển, em biết anh yêu em! Em kết hôn với người đàn ông khác, bây giờ còn có con, anh có thể không khó chịu sao?"Nam Bá tiếp tục kể lể với Ngũ Vận Uyển: "Em có biết hôm nay lúc anh biết em có thai đã đau khổ tới mức nào không? Ngũ Vận Uyển, anh không thể quên em được, anh không thể quên từng kỷ niệm của chúng ta trước kia..."Thời gian không thể quay ngược trở lại, tình yêu cũng vậy.Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không có gì có thể tranh luận và so sánh cả.Ngũ Vận Uyển nói: "Nam Bá, anh hãy quên tôi đi, anh không thể cứ sống mãi trong quá khứ được, cuộc sốngtương lai còn dài lắm.Năm đó anh ra đi đã quyết định đời này chúng ta không duyên không phận rồi"Thật hay cho một câu không duyên không phận!Nam Bá không ngờ không thể nói được lời nào.Nếu năm đó anh ta không vứt bỏ cô và lựa chọn tin tưởng Ngũ Vận Uyển, sao có thể có tình cảnh như bây giờ...!Anh ta có thể trách ai chứ? Ngũ Vận Uyển không sai...!Ngũ Vận Uyển vốn tưởng Nam Bá gọi cô vào trong văn phòng để sắp xếp nhiệm vụ phỏng vấn gì đó, bây giờ xem ra anh ta hoàn toàn là mục đích cá nhân, muốn thuyết phục mình mà thôi.Ngũ Vận Uyển cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại trong văn phòng của Nam Bá nữa.Cô nói với anh ta: "Tổng biên tập Nam, nếu không có chuyện gì khác, tôi ra ngoài đây"Nam Bá suy sụp, cảm thấy mình và Ngũ Vận Uyển thật sự không còn hi vọng gì nữa.Anh ta nói: "Ngũ Vận Uyển, chúng ta thật sự không thể quay lại được sao? Em không còn chút tình cảm nào với anh nữa sao? Anh không tin...".

Chương 502: Anh Ta Có Thể Trách Ai Chứ