“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng…
Chương 280: Cửa Ải Cuối Cùng
Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… Tiểu Ốc vốn đã đẹp, chưng diện lên thì càng đẹp hơn.Nhìn trong kính thấy con gái xinh đẹp của mình, mẹ Vương suýt nữa rơi lệ: “Thật xinh đẹp."“Mẹ." Tiểu Ốc nắm tay của bà , biết rằng nhiều năm đã quá khó khăn cho mẹ rồi.Những năm cô mất tích, cha mẹ nhất định rất đau lòng.“Không có việc gì, bây giờ nhìn con sống tốt như vậy, mẹ rất vui mừng.Vui nên mới khóc!" Cuối cùng không nhịn được, vẫn là khóc.“Mẹ, con sẽ rất hạnh phúc, cũng sẽ thường về thăm mẹ."“Mẹ biết rõ con nhất định sẽ hạnh phúc, người con rể này nhà chúng ta cũng rất hài lòng.Ông con nói đứa nhỏ Lữ Trị này không tệ! Con phải hảo hảo quý trọng.Còn việc mất trí nhớ, một ngày nào đó sẽ lại nhớ lại thôi, đừng quá để ý.Sau khi kết hôn, phải sống thật tốt." Mẹ Vương khuyên nhủ.“Con biết rõ ." Tiểu Ốc gật đầu.Lúc này, bên ngoài có người bưng vào một chén chè trứng táo đỏ.Đây là tập tục, cô dâu mới phải ăn, Vương mẹ nhận lấy đưa cho cô: “Ăn cái này, về sau mỹ mãn, ngọt ngọt ngào ngào."Tiểu Ốc mới vừa ăn xong thì tin nhắn của Lữ Trị được gửi đến.Tiểu Ốc mở ra xem, là một câu rất ấm áp: bà xã, buổi sáng nhớ ăn no, không có việc gì gấp, cứ từ từ ăn, chớ nghẹn, còn hơn 10 anh mới đến.Tiểu Ốc cười cười, để điện thoại di động xuống, nhìn mình trong gương.Thật khó có ai được như anh, vào thời điểm này, còn nhớ rõ nhắc cô ăn nhiều một chút.Tiểu Ốc mới vừa trang điểm xong, chú rể liền mang theo một đám người tới.Dâu phụ cùng mọi người dĩ nhiên là hết sức ngăn cản, Lữ Trị bị buộc trả lời rất nhiều vấn đề, sau đó còn phải đưa vô số bao tiền lì xì, như vậy mới có cơ hội vào cửa.Người anh đã sớm đầy mồ hôi.Nếu biết sớm, buổi sáng đi ra ngoài thì phân phó người chớ đóng cửa sau.Việc rước dâu này đúng là một dạng khổ cực, vừa trả lời vấn đề, vừa hít đất, đã sớm mệt mỏi đến chỉ còn nửa cái mạng.Cố tình cùng đi với các anh em, tưởng sao bọn họ đều đứng cười hả hê, còn cười đến không khép miệng, không có một ai có ý muốn thay anh chịu tội.Và rốt cuộc cửa mở, hiển nhiên là anh phải đi nhanh lên lầu.Lữ Trị lên lầu, đẩy cửa ra chỉ thấy Tiểu Ốc đang thoải mái nhàn nhã ngồi ở trước gương chơi game Tetris trong điện thoại di động, nhìn thành tích cũng biết là đã chơi một hồi lâu.Một người cưng chiều vợ như Lữ Trị tất nhiên sẽ không nói cô không phải, mà nói: “Thế nào lại không chơi trò khác? Tetris chơi hay như vậy sao?"“Tạm được, chờ em chút, đây là cửa ải cuối cùng rồi." Tiểu Ốc đứng lên, nhưng lại không có ý đi, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm trò chơi trong tay.
Tiểu Ốc vốn đã đẹp, chưng diện lên thì càng đẹp hơn.
Nhìn trong kính thấy con gái xinh đẹp của mình, mẹ Vương suýt nữa rơi lệ: “Thật xinh đẹp."
“Mẹ." Tiểu Ốc nắm tay của bà , biết rằng nhiều năm đã quá khó khăn cho mẹ rồi.
Những năm cô mất tích, cha mẹ nhất định rất đau lòng.
“Không có việc gì, bây giờ nhìn con sống tốt như vậy, mẹ rất vui mừng.
Vui nên mới khóc!" Cuối cùng không nhịn được, vẫn là khóc.
“Mẹ, con sẽ rất hạnh phúc, cũng sẽ thường về thăm mẹ."
“Mẹ biết rõ con nhất định sẽ hạnh phúc, người con rể này nhà chúng ta cũng rất hài lòng.
Ông con nói đứa nhỏ Lữ Trị này không tệ! Con phải hảo hảo quý trọng.
Còn việc mất trí nhớ, một ngày nào đó sẽ lại nhớ lại thôi, đừng quá để ý.
Sau khi kết hôn, phải sống thật tốt." Mẹ Vương khuyên nhủ.
“Con biết rõ ." Tiểu Ốc gật đầu.
Lúc này, bên ngoài có người bưng vào một chén chè trứng táo đỏ.
Đây là tập tục, cô dâu mới phải ăn, Vương mẹ nhận lấy đưa cho cô: “Ăn cái này, về sau mỹ mãn, ngọt ngọt ngào ngào."
Tiểu Ốc mới vừa ăn xong thì tin nhắn của Lữ Trị được gửi đến.
Tiểu Ốc mở ra xem, là một câu rất ấm áp: bà xã, buổi sáng nhớ ăn no, không có việc gì gấp, cứ từ từ ăn, chớ nghẹn, còn hơn 10 anh mới đến.
Tiểu Ốc cười cười, để điện thoại di động xuống, nhìn mình trong gương.
Thật khó có ai được như anh, vào thời điểm này, còn nhớ rõ nhắc cô ăn nhiều một chút.
Tiểu Ốc mới vừa trang điểm xong, chú rể liền mang theo một đám người tới.
Dâu phụ cùng mọi người dĩ nhiên là hết sức ngăn cản, Lữ Trị bị buộc trả lời rất nhiều vấn đề, sau đó còn phải đưa vô số bao tiền lì xì, như vậy mới có cơ hội vào cửa.
Người anh đã sớm đầy mồ hôi.
Nếu biết sớm, buổi sáng đi ra ngoài thì phân phó người chớ đóng cửa sau.
Việc rước dâu này đúng là một dạng khổ cực, vừa trả lời vấn đề, vừa hít đất, đã sớm mệt mỏi đến chỉ còn nửa cái mạng.
Cố tình cùng đi với các anh em, tưởng sao bọn họ đều đứng cười hả hê, còn cười đến không khép miệng, không có một ai có ý muốn thay anh chịu tội.
Và rốt cuộc cửa mở, hiển nhiên là anh phải đi nhanh lên lầu.
Lữ Trị lên lầu, đẩy cửa ra chỉ thấy Tiểu Ốc đang thoải mái nhàn nhã ngồi ở trước gương chơi game Tetris trong điện thoại di động, nhìn thành tích cũng biết là đã chơi một hồi lâu.
Một người cưng chiều vợ như Lữ Trị tất nhiên sẽ không nói cô không phải, mà nói: “Thế nào lại không chơi trò khác? Tetris chơi hay như vậy sao?"
“Tạm được, chờ em chút, đây là cửa ải cuối cùng rồi." Tiểu Ốc đứng lên, nhưng lại không có ý đi, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm trò chơi trong tay.
Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… Tiểu Ốc vốn đã đẹp, chưng diện lên thì càng đẹp hơn.Nhìn trong kính thấy con gái xinh đẹp của mình, mẹ Vương suýt nữa rơi lệ: “Thật xinh đẹp."“Mẹ." Tiểu Ốc nắm tay của bà , biết rằng nhiều năm đã quá khó khăn cho mẹ rồi.Những năm cô mất tích, cha mẹ nhất định rất đau lòng.“Không có việc gì, bây giờ nhìn con sống tốt như vậy, mẹ rất vui mừng.Vui nên mới khóc!" Cuối cùng không nhịn được, vẫn là khóc.“Mẹ, con sẽ rất hạnh phúc, cũng sẽ thường về thăm mẹ."“Mẹ biết rõ con nhất định sẽ hạnh phúc, người con rể này nhà chúng ta cũng rất hài lòng.Ông con nói đứa nhỏ Lữ Trị này không tệ! Con phải hảo hảo quý trọng.Còn việc mất trí nhớ, một ngày nào đó sẽ lại nhớ lại thôi, đừng quá để ý.Sau khi kết hôn, phải sống thật tốt." Mẹ Vương khuyên nhủ.“Con biết rõ ." Tiểu Ốc gật đầu.Lúc này, bên ngoài có người bưng vào một chén chè trứng táo đỏ.Đây là tập tục, cô dâu mới phải ăn, Vương mẹ nhận lấy đưa cho cô: “Ăn cái này, về sau mỹ mãn, ngọt ngọt ngào ngào."Tiểu Ốc mới vừa ăn xong thì tin nhắn của Lữ Trị được gửi đến.Tiểu Ốc mở ra xem, là một câu rất ấm áp: bà xã, buổi sáng nhớ ăn no, không có việc gì gấp, cứ từ từ ăn, chớ nghẹn, còn hơn 10 anh mới đến.Tiểu Ốc cười cười, để điện thoại di động xuống, nhìn mình trong gương.Thật khó có ai được như anh, vào thời điểm này, còn nhớ rõ nhắc cô ăn nhiều một chút.Tiểu Ốc mới vừa trang điểm xong, chú rể liền mang theo một đám người tới.Dâu phụ cùng mọi người dĩ nhiên là hết sức ngăn cản, Lữ Trị bị buộc trả lời rất nhiều vấn đề, sau đó còn phải đưa vô số bao tiền lì xì, như vậy mới có cơ hội vào cửa.Người anh đã sớm đầy mồ hôi.Nếu biết sớm, buổi sáng đi ra ngoài thì phân phó người chớ đóng cửa sau.Việc rước dâu này đúng là một dạng khổ cực, vừa trả lời vấn đề, vừa hít đất, đã sớm mệt mỏi đến chỉ còn nửa cái mạng.Cố tình cùng đi với các anh em, tưởng sao bọn họ đều đứng cười hả hê, còn cười đến không khép miệng, không có một ai có ý muốn thay anh chịu tội.Và rốt cuộc cửa mở, hiển nhiên là anh phải đi nhanh lên lầu.Lữ Trị lên lầu, đẩy cửa ra chỉ thấy Tiểu Ốc đang thoải mái nhàn nhã ngồi ở trước gương chơi game Tetris trong điện thoại di động, nhìn thành tích cũng biết là đã chơi một hồi lâu.Một người cưng chiều vợ như Lữ Trị tất nhiên sẽ không nói cô không phải, mà nói: “Thế nào lại không chơi trò khác? Tetris chơi hay như vậy sao?"“Tạm được, chờ em chút, đây là cửa ải cuối cùng rồi." Tiểu Ốc đứng lên, nhưng lại không có ý đi, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm trò chơi trong tay.