Chương 1. Nữ tổng tài chết rồi Cố Y Dạ thân là một đại tiểu thư, gia tộc quyền thế có thừa, tiền tài không thiếu, riêng cô là chủ nhân của cái mớ gia sản ấy. Cha cô cưng con gái như báu vật, chưa đầy 18 tuổi đã làm sẵn một bộ giấy tờ đem toàn bộ sản nghiệp Cố thị đứng tên cô. Ông chỉ làm giám đốc điều hành tạm thời, khi nào cô đủ lông đủ cách liền sẽ giao quyền điều hành lại cho cô. Ý định là thế, nhưng nào ngờ cô vừa lên nắm quyền được hai năm, công ty đang trên đà đi lên thì rộ lên tin nữ chủ tịch bị bệnh chết rồi ?!! Má nó chứ!! Bệnh chết cái quần nhé! Lão nương là do bị độc chết chứ bệnh hại gì! Chỉ trách bản thân Cố Y Dạ lơ là cảnh giác, lại đi nuôi một con hồ ly thành tinh bên cạnh. Đàm Nhu là bạn cô, cô không có ý đề phòng ngược lại đi tin tưởng con hồ yêu này. Kết quả là sao? Chết thảm đấy! Đàm Nhu lợi dung việc Cố Y Dạ tin tưởng mình, mỗi ngày đều chăm sóc chu đáo. Cố Y Dạ làm việc ngày đêm, cô ta không quên đem cho bạn mình một tách trà có độc. Ngày qua ngày, lượng độc nhỏ…
Chương 70: Cái Tô Há Cảo
Hệ Thống Trọng Sinh Nữ Phụ Mau Thu Phục Nam ChínhTác giả: Tịnh HàmTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngChương 1. Nữ tổng tài chết rồi Cố Y Dạ thân là một đại tiểu thư, gia tộc quyền thế có thừa, tiền tài không thiếu, riêng cô là chủ nhân của cái mớ gia sản ấy. Cha cô cưng con gái như báu vật, chưa đầy 18 tuổi đã làm sẵn một bộ giấy tờ đem toàn bộ sản nghiệp Cố thị đứng tên cô. Ông chỉ làm giám đốc điều hành tạm thời, khi nào cô đủ lông đủ cách liền sẽ giao quyền điều hành lại cho cô. Ý định là thế, nhưng nào ngờ cô vừa lên nắm quyền được hai năm, công ty đang trên đà đi lên thì rộ lên tin nữ chủ tịch bị bệnh chết rồi ?!! Má nó chứ!! Bệnh chết cái quần nhé! Lão nương là do bị độc chết chứ bệnh hại gì! Chỉ trách bản thân Cố Y Dạ lơ là cảnh giác, lại đi nuôi một con hồ ly thành tinh bên cạnh. Đàm Nhu là bạn cô, cô không có ý đề phòng ngược lại đi tin tưởng con hồ yêu này. Kết quả là sao? Chết thảm đấy! Đàm Nhu lợi dung việc Cố Y Dạ tin tưởng mình, mỗi ngày đều chăm sóc chu đáo. Cố Y Dạ làm việc ngày đêm, cô ta không quên đem cho bạn mình một tách trà có độc. Ngày qua ngày, lượng độc nhỏ… Chương 71.Cái tô há cảoKhụ, hai người cứ nhìn muội ăn thế này...!không hay lắm a! Hai người không phải muốn cùng ăn sao? Y Dạ ho khan.Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ nghe nói thế thì quay qua nhìn nhau rồi lại nhìn vào mấy cái đĩa đồ ăn.Oàm Liễu Anh Chi cầm lấy một cái bánh cho vào miệng, Liễu Anh Dạ cũng làm theo.Món này ngon đấy, nhỉ? Liễu Anh Dạ nóiƯm...!ngọt quá, ăn cái này nhiều ngán chết ta! Liễu Anh Chi lè lưỡi.? Ta lại thấy ngon mà Liễu Anh Chi ngây thơ.Ừm, muội cũng thấy thế, ngọt thế này là vừa đủ! Y Dạ tiếp lời.Ừm! Ừm! Vừa đủ, vừa đủ.Ngon mà nhỉ? Liễu Anh Dạ gật đầu.Vâng!Liễu Anh Chi thì ngược lại, cắn thêm hai miếng nữa đã vội đẩy đĩa bánh ngọt ra xa, mặt ghét bỏ Ngán quá đi mất! Ta không thích tí nào!Liễu Anh Dạ và Liễu Y Dạ không nói gì, vẫn ăn ngon lành.Công chúa, nếu người không thích thì có thể đổi món khác ạ một nô tì kính cẩn tiến tới.Mau mau đổi cho ta món khác! Món gì cũng được nhưng đừng là đồ ngọt nữa! Liễu Anh Chi lùi xa cái bàn đầy món ngọt.Vâng! Xin người chờ thêm một chút ạ! nô tì đó cúi người, nhanh chóng chạy đi.Ngươi không thích đồ ngọt, sao lúc nãy lại muốn cơ chứ? Liễu Anh Dạ vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.Biết mấy cái này ăn ngán tới vậy ta sớm đã không gọi rồi! Liễu Anh Chi quay phắt đi.Liễu Anh Dạ không nói gì hơn, mặt thỏa mãn, *Ngươi không ăn thì phần của ngươi thuộc về ta thôi!*Ngũ tỷ thích ăn loại đồ ăn gì vậy?Nghe Y Dạ hỏi, Liễu Anh Chi ngẩn người ra.Ta...!hừm, không biết nữaSao lại không biết chứ? Lẽ nào tỷ chưa ăn qua món gì mà tỷ thấy vừa miệng sao?Chưa ăn qua! Có lẽ là ta chưa ăn nhiều món đủ để tìm ra món ta thích Liễu Anh Chi lắc đầuHừ, người thì có món gì mà người thích cơ chứ? Ngày ba bữa người ăn nửa bữa thì làm sao mà biết mình thích ăn gì được? Liễu Anh Dạ cười.Còn không phải tại ngươi ăn như heo, ăn hết cả phần của ta sao? Ta mới động đũa ngươi đã dọn xong nửa cái bànCứ việc gọi nô tì lấy thêm cho ngươi mấy món nữa là được rồi! Không muốn ăn cứ nói thẳng!Ngươi...! Liễu Anh Chi một mặt tức giận nhưng đành nhẫn nhịn, bĩu môi ngồi thụp xuống.Y Dạ bên cạnh chỉ biết ngồi im cười trừ.Công chúa! Đồ ăn của người đã tới rồi ạ nô tì ban nãy bước vào.Đưa đây cho ta! Liễu Anh Chi cái bẳn, nô tì đó cẩn thận đưa một tô gì đó để lên bàn rồi lui ra.Liễu Anh Chi hừm một tiếng rồi chú tâm ăn, người ta không muốn bị coi là có bệnh kén ăn đâu.Liễu Y Dạ ngồi bên kia, nhìn thấy cái tô đồ ăn đó quen quen liền cười trừ*Đây không phải là tô đồ ăn đặc dụng của đại tỷ sao trời?? Đừng nói là vì tiểu quỷ này mà bên Ngự Thiện phòng đem đồ ăn của đại tỷ qua đây trước đấy nhé*......Bên Liễu Y Tịnh, lúc này đang lùng sục tô há cảo ưa thích để trong phòng bếp của Ngự Thiện phòng...Đứa nào? ĐỨA NÀO BƯNG MẤT TÔ HÁ CẢO CỦA BÀ RỒI HẢ??!
Chương 71.
Cái tô há cảo
Khụ, hai người cứ nhìn muội ăn thế này...!không hay lắm a! Hai người không phải muốn cùng ăn sao? Y Dạ ho khan.
Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ nghe nói thế thì quay qua nhìn nhau rồi lại nhìn vào mấy cái đĩa đồ ăn.
Oàm Liễu Anh Chi cầm lấy một cái bánh cho vào miệng, Liễu Anh Dạ cũng làm theo.
Món này ngon đấy, nhỉ? Liễu Anh Dạ nói
Ưm...!ngọt quá, ăn cái này nhiều ngán chết ta! Liễu Anh Chi lè lưỡi.
? Ta lại thấy ngon mà Liễu Anh Chi ngây thơ.
Ừm, muội cũng thấy thế, ngọt thế này là vừa đủ! Y Dạ tiếp lời.
Ừm! Ừm! Vừa đủ, vừa đủ.
Ngon mà nhỉ? Liễu Anh Dạ gật đầu.
Vâng!
Liễu Anh Chi thì ngược lại, cắn thêm hai miếng nữa đã vội đẩy đĩa bánh ngọt ra xa, mặt ghét bỏ Ngán quá đi mất! Ta không thích tí nào!
Liễu Anh Dạ và Liễu Y Dạ không nói gì, vẫn ăn ngon lành.
Công chúa, nếu người không thích thì có thể đổi món khác ạ một nô tì kính cẩn tiến tới.
Mau mau đổi cho ta món khác! Món gì cũng được nhưng đừng là đồ ngọt nữa! Liễu Anh Chi lùi xa cái bàn đầy món ngọt.
Vâng! Xin người chờ thêm một chút ạ! nô tì đó cúi người, nhanh chóng chạy đi.
Ngươi không thích đồ ngọt, sao lúc nãy lại muốn cơ chứ? Liễu Anh Dạ vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.
Biết mấy cái này ăn ngán tới vậy ta sớm đã không gọi rồi! Liễu Anh Chi quay phắt đi.
Liễu Anh Dạ không nói gì hơn, mặt thỏa mãn, *Ngươi không ăn thì phần của ngươi thuộc về ta thôi!*
Ngũ tỷ thích ăn loại đồ ăn gì vậy?
Nghe Y Dạ hỏi, Liễu Anh Chi ngẩn người ra.
Ta...!hừm, không biết nữa
Sao lại không biết chứ? Lẽ nào tỷ chưa ăn qua món gì mà tỷ thấy vừa miệng sao?
Chưa ăn qua! Có lẽ là ta chưa ăn nhiều món đủ để tìm ra món ta thích Liễu Anh Chi lắc đầu
Hừ, người thì có món gì mà người thích cơ chứ? Ngày ba bữa người ăn nửa bữa thì làm sao mà biết mình thích ăn gì được? Liễu Anh Dạ cười.
Còn không phải tại ngươi ăn như heo, ăn hết cả phần của ta sao? Ta mới động đũa ngươi đã dọn xong nửa cái bàn
Cứ việc gọi nô tì lấy thêm cho ngươi mấy món nữa là được rồi! Không muốn ăn cứ nói thẳng!
Ngươi...! Liễu Anh Chi một mặt tức giận nhưng đành nhẫn nhịn, bĩu môi ngồi thụp xuống.
Y Dạ bên cạnh chỉ biết ngồi im cười trừ.
Công chúa! Đồ ăn của người đã tới rồi ạ nô tì ban nãy bước vào.
Đưa đây cho ta! Liễu Anh Chi cái bẳn, nô tì đó cẩn thận đưa một tô gì đó để lên bàn rồi lui ra.
Liễu Anh Chi hừm một tiếng rồi chú tâm ăn, người ta không muốn bị coi là có bệnh kén ăn đâu.
Liễu Y Dạ ngồi bên kia, nhìn thấy cái tô đồ ăn đó quen quen liền cười trừ
*Đây không phải là tô đồ ăn đặc dụng của đại tỷ sao trời?? Đừng nói là vì tiểu quỷ này mà bên Ngự Thiện phòng đem đồ ăn của đại tỷ qua đây trước đấy nhé*
......
Bên Liễu Y Tịnh, lúc này đang lùng sục tô há cảo ưa thích để trong phòng bếp của Ngự Thiện phòng...
Đứa nào? ĐỨA NÀO BƯNG MẤT TÔ HÁ CẢO CỦA BÀ RỒI HẢ??!
Hệ Thống Trọng Sinh Nữ Phụ Mau Thu Phục Nam ChínhTác giả: Tịnh HàmTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngChương 1. Nữ tổng tài chết rồi Cố Y Dạ thân là một đại tiểu thư, gia tộc quyền thế có thừa, tiền tài không thiếu, riêng cô là chủ nhân của cái mớ gia sản ấy. Cha cô cưng con gái như báu vật, chưa đầy 18 tuổi đã làm sẵn một bộ giấy tờ đem toàn bộ sản nghiệp Cố thị đứng tên cô. Ông chỉ làm giám đốc điều hành tạm thời, khi nào cô đủ lông đủ cách liền sẽ giao quyền điều hành lại cho cô. Ý định là thế, nhưng nào ngờ cô vừa lên nắm quyền được hai năm, công ty đang trên đà đi lên thì rộ lên tin nữ chủ tịch bị bệnh chết rồi ?!! Má nó chứ!! Bệnh chết cái quần nhé! Lão nương là do bị độc chết chứ bệnh hại gì! Chỉ trách bản thân Cố Y Dạ lơ là cảnh giác, lại đi nuôi một con hồ ly thành tinh bên cạnh. Đàm Nhu là bạn cô, cô không có ý đề phòng ngược lại đi tin tưởng con hồ yêu này. Kết quả là sao? Chết thảm đấy! Đàm Nhu lợi dung việc Cố Y Dạ tin tưởng mình, mỗi ngày đều chăm sóc chu đáo. Cố Y Dạ làm việc ngày đêm, cô ta không quên đem cho bạn mình một tách trà có độc. Ngày qua ngày, lượng độc nhỏ… Chương 71.Cái tô há cảoKhụ, hai người cứ nhìn muội ăn thế này...!không hay lắm a! Hai người không phải muốn cùng ăn sao? Y Dạ ho khan.Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ nghe nói thế thì quay qua nhìn nhau rồi lại nhìn vào mấy cái đĩa đồ ăn.Oàm Liễu Anh Chi cầm lấy một cái bánh cho vào miệng, Liễu Anh Dạ cũng làm theo.Món này ngon đấy, nhỉ? Liễu Anh Dạ nóiƯm...!ngọt quá, ăn cái này nhiều ngán chết ta! Liễu Anh Chi lè lưỡi.? Ta lại thấy ngon mà Liễu Anh Chi ngây thơ.Ừm, muội cũng thấy thế, ngọt thế này là vừa đủ! Y Dạ tiếp lời.Ừm! Ừm! Vừa đủ, vừa đủ.Ngon mà nhỉ? Liễu Anh Dạ gật đầu.Vâng!Liễu Anh Chi thì ngược lại, cắn thêm hai miếng nữa đã vội đẩy đĩa bánh ngọt ra xa, mặt ghét bỏ Ngán quá đi mất! Ta không thích tí nào!Liễu Anh Dạ và Liễu Y Dạ không nói gì, vẫn ăn ngon lành.Công chúa, nếu người không thích thì có thể đổi món khác ạ một nô tì kính cẩn tiến tới.Mau mau đổi cho ta món khác! Món gì cũng được nhưng đừng là đồ ngọt nữa! Liễu Anh Chi lùi xa cái bàn đầy món ngọt.Vâng! Xin người chờ thêm một chút ạ! nô tì đó cúi người, nhanh chóng chạy đi.Ngươi không thích đồ ngọt, sao lúc nãy lại muốn cơ chứ? Liễu Anh Dạ vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.Biết mấy cái này ăn ngán tới vậy ta sớm đã không gọi rồi! Liễu Anh Chi quay phắt đi.Liễu Anh Dạ không nói gì hơn, mặt thỏa mãn, *Ngươi không ăn thì phần của ngươi thuộc về ta thôi!*Ngũ tỷ thích ăn loại đồ ăn gì vậy?Nghe Y Dạ hỏi, Liễu Anh Chi ngẩn người ra.Ta...!hừm, không biết nữaSao lại không biết chứ? Lẽ nào tỷ chưa ăn qua món gì mà tỷ thấy vừa miệng sao?Chưa ăn qua! Có lẽ là ta chưa ăn nhiều món đủ để tìm ra món ta thích Liễu Anh Chi lắc đầuHừ, người thì có món gì mà người thích cơ chứ? Ngày ba bữa người ăn nửa bữa thì làm sao mà biết mình thích ăn gì được? Liễu Anh Dạ cười.Còn không phải tại ngươi ăn như heo, ăn hết cả phần của ta sao? Ta mới động đũa ngươi đã dọn xong nửa cái bànCứ việc gọi nô tì lấy thêm cho ngươi mấy món nữa là được rồi! Không muốn ăn cứ nói thẳng!Ngươi...! Liễu Anh Chi một mặt tức giận nhưng đành nhẫn nhịn, bĩu môi ngồi thụp xuống.Y Dạ bên cạnh chỉ biết ngồi im cười trừ.Công chúa! Đồ ăn của người đã tới rồi ạ nô tì ban nãy bước vào.Đưa đây cho ta! Liễu Anh Chi cái bẳn, nô tì đó cẩn thận đưa một tô gì đó để lên bàn rồi lui ra.Liễu Anh Chi hừm một tiếng rồi chú tâm ăn, người ta không muốn bị coi là có bệnh kén ăn đâu.Liễu Y Dạ ngồi bên kia, nhìn thấy cái tô đồ ăn đó quen quen liền cười trừ*Đây không phải là tô đồ ăn đặc dụng của đại tỷ sao trời?? Đừng nói là vì tiểu quỷ này mà bên Ngự Thiện phòng đem đồ ăn của đại tỷ qua đây trước đấy nhé*......Bên Liễu Y Tịnh, lúc này đang lùng sục tô há cảo ưa thích để trong phòng bếp của Ngự Thiện phòng...Đứa nào? ĐỨA NÀO BƯNG MẤT TÔ HÁ CẢO CỦA BÀ RỒI HẢ??!