Chương 1. Nữ tổng tài chết rồi Cố Y Dạ thân là một đại tiểu thư, gia tộc quyền thế có thừa, tiền tài không thiếu, riêng cô là chủ nhân của cái mớ gia sản ấy. Cha cô cưng con gái như báu vật, chưa đầy 18 tuổi đã làm sẵn một bộ giấy tờ đem toàn bộ sản nghiệp Cố thị đứng tên cô. Ông chỉ làm giám đốc điều hành tạm thời, khi nào cô đủ lông đủ cách liền sẽ giao quyền điều hành lại cho cô. Ý định là thế, nhưng nào ngờ cô vừa lên nắm quyền được hai năm, công ty đang trên đà đi lên thì rộ lên tin nữ chủ tịch bị bệnh chết rồi ?!! Má nó chứ!! Bệnh chết cái quần nhé! Lão nương là do bị độc chết chứ bệnh hại gì! Chỉ trách bản thân Cố Y Dạ lơ là cảnh giác, lại đi nuôi một con hồ ly thành tinh bên cạnh. Đàm Nhu là bạn cô, cô không có ý đề phòng ngược lại đi tin tưởng con hồ yêu này. Kết quả là sao? Chết thảm đấy! Đàm Nhu lợi dung việc Cố Y Dạ tin tưởng mình, mỗi ngày đều chăm sóc chu đáo. Cố Y Dạ làm việc ngày đêm, cô ta không quên đem cho bạn mình một tách trà có độc. Ngày qua ngày, lượng độc nhỏ…
Chương 71: Muốn Xuất Cung
Hệ Thống Trọng Sinh Nữ Phụ Mau Thu Phục Nam ChínhTác giả: Tịnh HàmTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngChương 1. Nữ tổng tài chết rồi Cố Y Dạ thân là một đại tiểu thư, gia tộc quyền thế có thừa, tiền tài không thiếu, riêng cô là chủ nhân của cái mớ gia sản ấy. Cha cô cưng con gái như báu vật, chưa đầy 18 tuổi đã làm sẵn một bộ giấy tờ đem toàn bộ sản nghiệp Cố thị đứng tên cô. Ông chỉ làm giám đốc điều hành tạm thời, khi nào cô đủ lông đủ cách liền sẽ giao quyền điều hành lại cho cô. Ý định là thế, nhưng nào ngờ cô vừa lên nắm quyền được hai năm, công ty đang trên đà đi lên thì rộ lên tin nữ chủ tịch bị bệnh chết rồi ?!! Má nó chứ!! Bệnh chết cái quần nhé! Lão nương là do bị độc chết chứ bệnh hại gì! Chỉ trách bản thân Cố Y Dạ lơ là cảnh giác, lại đi nuôi một con hồ ly thành tinh bên cạnh. Đàm Nhu là bạn cô, cô không có ý đề phòng ngược lại đi tin tưởng con hồ yêu này. Kết quả là sao? Chết thảm đấy! Đàm Nhu lợi dung việc Cố Y Dạ tin tưởng mình, mỗi ngày đều chăm sóc chu đáo. Cố Y Dạ làm việc ngày đêm, cô ta không quên đem cho bạn mình một tách trà có độc. Ngày qua ngày, lượng độc nhỏ… Chương 72.Muốn xuất cungNgũ tỷ, lục tỷ, hai người biết lát nữa chúng ta sẽ đi đâu chơi không vậy? Y Dạ hiếu kỳ.Không! Không biết! Hai người kia lắc đầu.A...!Hi vọng phụ hoàng cho chúng ta xuất cung đi chơi a! Chơi ở trong cung chả có gì vui cả! Y Dạ thở dài.Tại sao lại muốn xuất cung? Ở ngoài cung có gì? Liễu Anh Dạ nghiêng đầu.Hai người chưa bào giờ xuất cung sao? Y Dạ ngạc nhiênChưa! Chưa từng Liễu Anh Chi và Liễu Anh dạ lại lắc đầu.Vậy suốt 11 năm trời hai người đã ở suốt trong cung sao?...!Không hẳn! Liễu Anh Dạ nói.Theo ta nhớ thì tới năm 9 tuổi chúng ta chưa từng được ra khỏi cung Thạch Anh.Phụ hoàng nói hai chúng ta có bệnh, cần ở trong cung tĩnh dưỡng, tránh ra ngoài, sẽ làm lây bệnh! Liễu Anh Chi thản nhiên đáp.Ừm, tới năm chúng ta 9 tuổi mới được phép đi lại quanh hậu cung, nhưng chúng ta chưa từng đi xa, cũng chỉ qua lại ở vùng nàyLiễu Y Dạ nhìn hai người trước mắt, không biết nói là còn quá hồn nhiên, không màng tới những thứ xung quanh hay là quá ngốc, tới nỗi tự nhốt bản thân mình trong thâm cung buồn tẻ tới hơn 10 năm trời.Vậy thì lần này thử xin phụ hoàng cho hai người xuất cung chơi xem! Ở bên ngoài cung rất vui đấy! Y Dạ gợi ý.Ở bên ngoài thì có gì mà vui? Liễu Anh Chi cau mày.Rất vui, trong kinh thành có rất nhiều thương nhân,có nhiều người kinh doanh, mua bán, ca hát nhộn nhịp.Nơi đó rất ồn ào và đông vui, đôi khi lại còn có lễ hội nữa! Hoàn toàn khác với trong này Y dạ vui vẻ nói.Trong này thì sao mà không vui? Liễu Anh Chi lại hỏi.Ừm...!nếu chỉ ở đâu một vài năm, có lẽ cũng rất sung sướng, vui vẻ nhưng ở đây quá lâu thì sẽ thấy trong hoàng cung rất ngột ngạt.Tứ phía là những bức tường hay những tòa nhà tráng lệ, những người hầu, thái giám, quân lính đi lại khắp nơi, người trong cung ai cũng phải chú ý lời nói, phép tắc, cảm thấy rất rập khuôn.Lâu lâu lại còn bày kế tự hại lẫn nhau, rồi cãi vã, tranh giành, rất khó chịu!Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ nghe nói thì tự ngẫm lại một chút rồi ồ lên, gật đầu hưởng ứng.Vậy hôm nay, có thể xin xuất cung được không nhỉ? Y Dạ chống cằm.Hừm...!được không nhỉ? Liễu Anh Dạ nghe cũng thấy phấn khích, muốn thử được ra ngoài cung xem kinh thành thật sự như thế nào.Chắc sẽ được thôi! Phụ hoàng luôn đáp ứng chúng ta mà nhỉ? liễu Anh Chi cũng thấy thích thú không kém.Ta sẽ đi hỏi nương xem sao! Liễu Anh Dạ chạy đi.Nói hộ nương của muội nữa nhé! Y dạ vẫy tay vừa lòng.*Hihi! Bảo bảo cũng rất muốn xuất cung đi chơi nha* Y Dạ cười thầm.-----.
Chương 72.
Muốn xuất cung
Ngũ tỷ, lục tỷ, hai người biết lát nữa chúng ta sẽ đi đâu chơi không vậy? Y Dạ hiếu kỳ.
Không! Không biết! Hai người kia lắc đầu.
A...!Hi vọng phụ hoàng cho chúng ta xuất cung đi chơi a! Chơi ở trong cung chả có gì vui cả! Y Dạ thở dài.
Tại sao lại muốn xuất cung? Ở ngoài cung có gì? Liễu Anh Dạ nghiêng đầu.
Hai người chưa bào giờ xuất cung sao? Y Dạ ngạc nhiên
Chưa! Chưa từng Liễu Anh Chi và Liễu Anh dạ lại lắc đầu.
Vậy suốt 11 năm trời hai người đã ở suốt trong cung sao?
...!Không hẳn! Liễu Anh Dạ nói.
Theo ta nhớ thì tới năm 9 tuổi chúng ta chưa từng được ra khỏi cung Thạch Anh.
Phụ hoàng nói hai chúng ta có bệnh, cần ở trong cung tĩnh dưỡng, tránh ra ngoài, sẽ làm lây bệnh! Liễu Anh Chi thản nhiên đáp.
Ừm, tới năm chúng ta 9 tuổi mới được phép đi lại quanh hậu cung, nhưng chúng ta chưa từng đi xa, cũng chỉ qua lại ở vùng này
Liễu Y Dạ nhìn hai người trước mắt, không biết nói là còn quá hồn nhiên, không màng tới những thứ xung quanh hay là quá ngốc, tới nỗi tự nhốt bản thân mình trong thâm cung buồn tẻ tới hơn 10 năm trời.
Vậy thì lần này thử xin phụ hoàng cho hai người xuất cung chơi xem! Ở bên ngoài cung rất vui đấy! Y Dạ gợi ý.
Ở bên ngoài thì có gì mà vui? Liễu Anh Chi cau mày.
Rất vui, trong kinh thành có rất nhiều thương nhân,có nhiều người kinh doanh, mua bán, ca hát nhộn nhịp.
Nơi đó rất ồn ào và đông vui, đôi khi lại còn có lễ hội nữa! Hoàn toàn khác với trong này Y dạ vui vẻ nói.
Trong này thì sao mà không vui? Liễu Anh Chi lại hỏi.
Ừm...!nếu chỉ ở đâu một vài năm, có lẽ cũng rất sung sướng, vui vẻ nhưng ở đây quá lâu thì sẽ thấy trong hoàng cung rất ngột ngạt.
Tứ phía là những bức tường hay những tòa nhà tráng lệ, những người hầu, thái giám, quân lính đi lại khắp nơi, người trong cung ai cũng phải chú ý lời nói, phép tắc, cảm thấy rất rập khuôn.
Lâu lâu lại còn bày kế tự hại lẫn nhau, rồi cãi vã, tranh giành, rất khó chịu!
Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ nghe nói thì tự ngẫm lại một chút rồi ồ lên, gật đầu hưởng ứng.
Vậy hôm nay, có thể xin xuất cung được không nhỉ? Y Dạ chống cằm.
Hừm...!được không nhỉ? Liễu Anh Dạ nghe cũng thấy phấn khích, muốn thử được ra ngoài cung xem kinh thành thật sự như thế nào.
Chắc sẽ được thôi! Phụ hoàng luôn đáp ứng chúng ta mà nhỉ? liễu Anh Chi cũng thấy thích thú không kém.
Ta sẽ đi hỏi nương xem sao! Liễu Anh Dạ chạy đi.
Nói hộ nương của muội nữa nhé! Y dạ vẫy tay vừa lòng.
*Hihi! Bảo bảo cũng rất muốn xuất cung đi chơi nha* Y Dạ cười thầm.
-----.
Hệ Thống Trọng Sinh Nữ Phụ Mau Thu Phục Nam ChínhTác giả: Tịnh HàmTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngChương 1. Nữ tổng tài chết rồi Cố Y Dạ thân là một đại tiểu thư, gia tộc quyền thế có thừa, tiền tài không thiếu, riêng cô là chủ nhân của cái mớ gia sản ấy. Cha cô cưng con gái như báu vật, chưa đầy 18 tuổi đã làm sẵn một bộ giấy tờ đem toàn bộ sản nghiệp Cố thị đứng tên cô. Ông chỉ làm giám đốc điều hành tạm thời, khi nào cô đủ lông đủ cách liền sẽ giao quyền điều hành lại cho cô. Ý định là thế, nhưng nào ngờ cô vừa lên nắm quyền được hai năm, công ty đang trên đà đi lên thì rộ lên tin nữ chủ tịch bị bệnh chết rồi ?!! Má nó chứ!! Bệnh chết cái quần nhé! Lão nương là do bị độc chết chứ bệnh hại gì! Chỉ trách bản thân Cố Y Dạ lơ là cảnh giác, lại đi nuôi một con hồ ly thành tinh bên cạnh. Đàm Nhu là bạn cô, cô không có ý đề phòng ngược lại đi tin tưởng con hồ yêu này. Kết quả là sao? Chết thảm đấy! Đàm Nhu lợi dung việc Cố Y Dạ tin tưởng mình, mỗi ngày đều chăm sóc chu đáo. Cố Y Dạ làm việc ngày đêm, cô ta không quên đem cho bạn mình một tách trà có độc. Ngày qua ngày, lượng độc nhỏ… Chương 72.Muốn xuất cungNgũ tỷ, lục tỷ, hai người biết lát nữa chúng ta sẽ đi đâu chơi không vậy? Y Dạ hiếu kỳ.Không! Không biết! Hai người kia lắc đầu.A...!Hi vọng phụ hoàng cho chúng ta xuất cung đi chơi a! Chơi ở trong cung chả có gì vui cả! Y Dạ thở dài.Tại sao lại muốn xuất cung? Ở ngoài cung có gì? Liễu Anh Dạ nghiêng đầu.Hai người chưa bào giờ xuất cung sao? Y Dạ ngạc nhiênChưa! Chưa từng Liễu Anh Chi và Liễu Anh dạ lại lắc đầu.Vậy suốt 11 năm trời hai người đã ở suốt trong cung sao?...!Không hẳn! Liễu Anh Dạ nói.Theo ta nhớ thì tới năm 9 tuổi chúng ta chưa từng được ra khỏi cung Thạch Anh.Phụ hoàng nói hai chúng ta có bệnh, cần ở trong cung tĩnh dưỡng, tránh ra ngoài, sẽ làm lây bệnh! Liễu Anh Chi thản nhiên đáp.Ừm, tới năm chúng ta 9 tuổi mới được phép đi lại quanh hậu cung, nhưng chúng ta chưa từng đi xa, cũng chỉ qua lại ở vùng nàyLiễu Y Dạ nhìn hai người trước mắt, không biết nói là còn quá hồn nhiên, không màng tới những thứ xung quanh hay là quá ngốc, tới nỗi tự nhốt bản thân mình trong thâm cung buồn tẻ tới hơn 10 năm trời.Vậy thì lần này thử xin phụ hoàng cho hai người xuất cung chơi xem! Ở bên ngoài cung rất vui đấy! Y Dạ gợi ý.Ở bên ngoài thì có gì mà vui? Liễu Anh Chi cau mày.Rất vui, trong kinh thành có rất nhiều thương nhân,có nhiều người kinh doanh, mua bán, ca hát nhộn nhịp.Nơi đó rất ồn ào và đông vui, đôi khi lại còn có lễ hội nữa! Hoàn toàn khác với trong này Y dạ vui vẻ nói.Trong này thì sao mà không vui? Liễu Anh Chi lại hỏi.Ừm...!nếu chỉ ở đâu một vài năm, có lẽ cũng rất sung sướng, vui vẻ nhưng ở đây quá lâu thì sẽ thấy trong hoàng cung rất ngột ngạt.Tứ phía là những bức tường hay những tòa nhà tráng lệ, những người hầu, thái giám, quân lính đi lại khắp nơi, người trong cung ai cũng phải chú ý lời nói, phép tắc, cảm thấy rất rập khuôn.Lâu lâu lại còn bày kế tự hại lẫn nhau, rồi cãi vã, tranh giành, rất khó chịu!Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ nghe nói thì tự ngẫm lại một chút rồi ồ lên, gật đầu hưởng ứng.Vậy hôm nay, có thể xin xuất cung được không nhỉ? Y Dạ chống cằm.Hừm...!được không nhỉ? Liễu Anh Dạ nghe cũng thấy phấn khích, muốn thử được ra ngoài cung xem kinh thành thật sự như thế nào.Chắc sẽ được thôi! Phụ hoàng luôn đáp ứng chúng ta mà nhỉ? liễu Anh Chi cũng thấy thích thú không kém.Ta sẽ đi hỏi nương xem sao! Liễu Anh Dạ chạy đi.Nói hộ nương của muội nữa nhé! Y dạ vẫy tay vừa lòng.*Hihi! Bảo bảo cũng rất muốn xuất cung đi chơi nha* Y Dạ cười thầm.-----.