Chàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước…
Chương 24
Chấp Niệm Nhất SinhTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước… Nhưng có lẽ, chuyện khiến hắn hối hận nhất cuộc đời này chính là đem nàng nói với phụ thân.Kể từ khi hắn nói với phụ thân, người đã nổi một trận lôi đình, bảo hắn không có ý chí, không có tương lai, không có cầu tiến, hắn còn có hôn ước với Mặc Nhã Tịnh, hắn làm sao có thể không biết liêm sỉ mà đòi cưới Uyển Đồng làm chính thê của hắn, hắn muốn người làm phụ thân hắn tức chết hay sao.Phụ thân hắn liền dùng gia pháp răn dạy hắn, một tuần liền hắn chẳng thể xuống dường, đợi vết thương tốt lên một chút, hắn liền có gắng nén lại sự đau đớn mà cố gắng bước xuống dường, hắn liền phát hiện ra, bản thân hắn đã bị phụ thân của mình giam lỏng ở trong tiểu viện của hắn, bốn bề canh gác, chẳng cách nào ra ngoài.Hắn liền nhờ Cẩn Nghiên cùng Cẩn Y ra ngoài, gửi cho Uyển Đồng một phong thư báo bình an giúp hắn, một tuần nay hắn không hề đến, nhất định Uyển Đồng sẽ lo lắng.Cẩn Y đã được hắn dẫn đến tiệm đậu hũ rất nhiều lần, nàng thông minh như vậy nên đường đi cũng nhớ rất rành mạch, chỉ là đến khi nàng ấy đến quán đậu hũ, nơi đó đã đóng cửa, nghe những người xung quanh nói là đã đóng cửa được hai ngày nay rồi.Cẩn Y cũng không biết đường đến Uyển trạch, chỉ đành chạy về phủ báo cho hắn hay chuyện.Cẩn Hạo không hiểu vì sao trong lòng của hắn lại lo lắng cực kì, buổi tối đóng chặt cửa phòng, vẫn luôn thắp đèn sáng giả bộ đọc sách, thông đồng với Cẩn Nghiên rằng hãy tìm cách lẻn vào phòng ngồi dưới bóng đèn thay cho hắn một lúc.Dù sao thị vệ bên ngoài nhìn bóng đen hắt trên tường, cũng tưởng hắn đang đọc sách, liền có chút buông lỏng cảnh gíac, hắn liền rất nhanh chóng lẻn được ra bên ngoài.~~~Uyển Trạch nằm trong một con ngõ nhỏ của kinh thành, đằng sau giáp với một rừng trúc nhỏ, cũng khá hẻo lánh, bên cạnh cũng không có hàng xóm.Càng gần đến Uyển Trạch, tim hắn lại lạnh thêm một phần, hắn nghe thấy tiếng khóc ô ô chẳng thành lời, tiếng cười gian xảo, cũng ngửi thấy mùi máu tanh tràn ngập trong không khí..
Nhưng có lẽ, chuyện khiến hắn hối hận nhất cuộc đời này chính là đem nàng nói với phụ thân.
Kể từ khi hắn nói với phụ thân, người đã nổi một trận lôi đình, bảo hắn không có ý chí, không có tương lai, không có cầu tiến, hắn còn có hôn ước với Mặc Nhã Tịnh, hắn làm sao có thể không biết liêm sỉ mà đòi cưới Uyển Đồng làm chính thê của hắn, hắn muốn người làm phụ thân hắn tức chết hay sao.
Phụ thân hắn liền dùng gia pháp răn dạy hắn, một tuần liền hắn chẳng thể xuống dường, đợi vết thương tốt lên một chút, hắn liền có gắng nén lại sự đau đớn mà cố gắng bước xuống dường, hắn liền phát hiện ra, bản thân hắn đã bị phụ thân của mình giam lỏng ở trong tiểu viện của hắn, bốn bề canh gác, chẳng cách nào ra ngoài.
Hắn liền nhờ Cẩn Nghiên cùng Cẩn Y ra ngoài, gửi cho Uyển Đồng một phong thư báo bình an giúp hắn, một tuần nay hắn không hề đến, nhất định Uyển Đồng sẽ lo lắng.
Cẩn Y đã được hắn dẫn đến tiệm đậu hũ rất nhiều lần, nàng thông minh như vậy nên đường đi cũng nhớ rất rành mạch, chỉ là đến khi nàng ấy đến quán đậu hũ, nơi đó đã đóng cửa, nghe những người xung quanh nói là đã đóng cửa được hai ngày nay rồi.
Cẩn Y cũng không biết đường đến Uyển trạch, chỉ đành chạy về phủ báo cho hắn hay chuyện.
Cẩn Hạo không hiểu vì sao trong lòng của hắn lại lo lắng cực kì, buổi tối đóng chặt cửa phòng, vẫn luôn thắp đèn sáng giả bộ đọc sách, thông đồng với Cẩn Nghiên rằng hãy tìm cách lẻn vào phòng ngồi dưới bóng đèn thay cho hắn một lúc.
Dù sao thị vệ bên ngoài nhìn bóng đen hắt trên tường, cũng tưởng hắn đang đọc sách, liền có chút buông lỏng cảnh gíac, hắn liền rất nhanh chóng lẻn được ra bên ngoài.
~~~Uyển Trạch nằm trong một con ngõ nhỏ của kinh thành, đằng sau giáp với một rừng trúc nhỏ, cũng khá hẻo lánh, bên cạnh cũng không có hàng xóm.
Càng gần đến Uyển Trạch, tim hắn lại lạnh thêm một phần, hắn nghe thấy tiếng khóc ô ô chẳng thành lời, tiếng cười gian xảo, cũng ngửi thấy mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
.
Chấp Niệm Nhất SinhTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước… Nhưng có lẽ, chuyện khiến hắn hối hận nhất cuộc đời này chính là đem nàng nói với phụ thân.Kể từ khi hắn nói với phụ thân, người đã nổi một trận lôi đình, bảo hắn không có ý chí, không có tương lai, không có cầu tiến, hắn còn có hôn ước với Mặc Nhã Tịnh, hắn làm sao có thể không biết liêm sỉ mà đòi cưới Uyển Đồng làm chính thê của hắn, hắn muốn người làm phụ thân hắn tức chết hay sao.Phụ thân hắn liền dùng gia pháp răn dạy hắn, một tuần liền hắn chẳng thể xuống dường, đợi vết thương tốt lên một chút, hắn liền có gắng nén lại sự đau đớn mà cố gắng bước xuống dường, hắn liền phát hiện ra, bản thân hắn đã bị phụ thân của mình giam lỏng ở trong tiểu viện của hắn, bốn bề canh gác, chẳng cách nào ra ngoài.Hắn liền nhờ Cẩn Nghiên cùng Cẩn Y ra ngoài, gửi cho Uyển Đồng một phong thư báo bình an giúp hắn, một tuần nay hắn không hề đến, nhất định Uyển Đồng sẽ lo lắng.Cẩn Y đã được hắn dẫn đến tiệm đậu hũ rất nhiều lần, nàng thông minh như vậy nên đường đi cũng nhớ rất rành mạch, chỉ là đến khi nàng ấy đến quán đậu hũ, nơi đó đã đóng cửa, nghe những người xung quanh nói là đã đóng cửa được hai ngày nay rồi.Cẩn Y cũng không biết đường đến Uyển trạch, chỉ đành chạy về phủ báo cho hắn hay chuyện.Cẩn Hạo không hiểu vì sao trong lòng của hắn lại lo lắng cực kì, buổi tối đóng chặt cửa phòng, vẫn luôn thắp đèn sáng giả bộ đọc sách, thông đồng với Cẩn Nghiên rằng hãy tìm cách lẻn vào phòng ngồi dưới bóng đèn thay cho hắn một lúc.Dù sao thị vệ bên ngoài nhìn bóng đen hắt trên tường, cũng tưởng hắn đang đọc sách, liền có chút buông lỏng cảnh gíac, hắn liền rất nhanh chóng lẻn được ra bên ngoài.~~~Uyển Trạch nằm trong một con ngõ nhỏ của kinh thành, đằng sau giáp với một rừng trúc nhỏ, cũng khá hẻo lánh, bên cạnh cũng không có hàng xóm.Càng gần đến Uyển Trạch, tim hắn lại lạnh thêm một phần, hắn nghe thấy tiếng khóc ô ô chẳng thành lời, tiếng cười gian xảo, cũng ngửi thấy mùi máu tanh tràn ngập trong không khí..