Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…
Chương 24: Người Dưng
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân lắc đầu từ chối."Không nói!""Có mà anh không biết ấy"Hai người cãi qua cãi lại một hồi.Nhưng không khí rất vui về."Anh đương nhiên biết thứ gì quan trọng với em nhất rồi...!"Anh không biết!""Biết!""Không biết!"Chúng Thanh Phong gài độ Trương Mỹ Vân."Nếu anh nói đúng thứ quan trọng nhất với em, anh sẽ được gì?""Em sẽ nấu cho anh một bữa đảm bảo ngon mất lưỡi luôn."Trương Mỹ Vân hứa hẹn."Nghe có vẻ hấp dẫn đấy""Vậy nếu anh đoán sai thì sao?"Trương Mỹ Vân hỏi ngược lại."Anh sẽ mời em đi ăn bất cứ nhà hàng nào em thích.Ok?""Em muốn ăn đồ do anh nấu cơ""Em biết là anh không thích vào bếp và không biết nấu ăn rồi còn gì""Chính vì vậy nên em mới càng muốn được ăn món anh nấu"Cô nàng này đang muốn làm khó anh đây mà.Nhưng vụ gài độ này anh cầm chắc 99% chiến thắng trong tay nên đương nhiên không ngần ngại với điều kiện cô đưa ra."Ok! Anh đồng ý! Nếu anh nói không đúng điều quan trọng nhất đối với em, anh sẽ đích thân xuống bếp nấu một bàn sơn hào hải vị ba ngàn tám trăm món cho em ăn""Một lời đã định!""Một lời đã định!"Trương Mỹ Vân móc tay làm dấu với Chúng Thanh Phong."Giờ anh nói đi, điều quan trọng nhất đối với em là gì?"Chúng Thanh Phong giơ một ngón tay lên."Chỉ một từ thôi: TIỀN"Trương Mỹ Vân tròn mắt nhìn Chúng Thanh Phong vẻ ngạc nhiên "Sao anh biết?""Anh còn biết em sợ gì nhất cơ""Là gì?"Trương Mỹ Vân hỏi."Em định biến nhà mình thành cái nhà kho đấy à?"Trương Mỹ Vân bĩu môi."Nhiêu đây ăn nhằm gì.Anh tiếc tiền nên mới không cho em mua nữa đúng không?""Nhớ quy tắc 80/20 anh nói với em hôm trước không?"Chúng Thanh Phong nhẹ nhàng hỏi."Nhớ nhưng không muốn áp dụng"Trương Mỹ Vân xị mặt xuống ỉu xìu như cọng bún thiu."Thôi được rồi, hôm nay phá lệ cho em mua sắm tự do.Sau này anh sẽ điều chỉnh dân vậy"Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt, giọng thảo mai "Anh đúng là number one! Number onel""Em cứ ở đây chọn đồ nhé, anh đi tìm cái dao cạo râu rồi quay lại ngay"Chúng Thanh Phong dặn dò."Em biết rồi! Anh cứ đi đi"Trương Mỹ Vân dự định tối nay sẽ nấu lẩu thái cho Chúng Thanh Phong ăn.Cô đi về phía quầy thực phẩm, đang lúi húi chọn tôm thì một giọng nói quen thuộc vang lên."Ai thế này?"Trương Mỹ Vân giả vờ như không nghe thấy giọng nói khinh khỉnh, trịnh thượng của Cầm Thanh Tú.Cô xoay người định bỏ đi ai ngờ bị cô ta vượt lên trước chặn đường.Lần này cô ta không đi một mình, mà đi chung với chồng, cũng chính là người yêu cũ của Trương Mỹ Vân - Thẩm Toàn Đức.Đúng là tạo hóa thật biết trêu ngươi mà.Đã không tránh được thì chi bằng ngẩng cao đầu đối diện vậy.Trương Mỹ Vân ngước nhìn Cầm Thanh Tú và Thẩm Toàn Đức với thái độ hết sức bình thản.Cầm Thanh Tú khoác tay Thấm Toàn Đức, vênh váo hỏi Trương Mỹ Vân."Gặp lại người cũ không định chào hỏi một câu mà đã bỏ đi ngay sao?""Chúng ta thân thiết tới mức độ đó hả?".
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân lắc đầu từ chối.
"Không nói!"
"Có mà anh không biết ấy"
Hai người cãi qua cãi lại một hồi.
Nhưng không khí rất vui về.
"Anh đương nhiên biết thứ gì quan trọng với em nhất rồi...!
"Anh không biết!"
"Biết!"
"Không biết!"
Chúng Thanh Phong gài độ Trương Mỹ Vân.
"Nếu anh nói đúng thứ quan trọng nhất với em, anh sẽ được gì?"
"Em sẽ nấu cho anh một bữa đảm bảo ngon mất lưỡi luôn."
Trương Mỹ Vân hứa hẹn.
"Nghe có vẻ hấp dẫn đấy"
"Vậy nếu anh đoán sai thì sao?"
Trương Mỹ Vân hỏi ngược lại.
"Anh sẽ mời em đi ăn bất cứ nhà hàng nào em thích.
Ok?"
"Em muốn ăn đồ do anh nấu cơ"
"Em biết là anh không thích vào bếp và không biết nấu ăn rồi còn gì"
"Chính vì vậy nên em mới càng muốn được ăn món anh nấu"
Cô nàng này đang muốn làm khó anh đây mà.
Nhưng vụ gài độ này anh cầm chắc 99% chiến thắng trong tay nên đương nhiên không ngần ngại với điều kiện cô đưa ra.
"Ok! Anh đồng ý! Nếu anh nói không đúng điều quan trọng nhất đối với em, anh sẽ đích thân xuống bếp nấu một bàn sơn hào hải vị ba ngàn tám trăm món cho em ăn"
"Một lời đã định!"
"Một lời đã định!"
Trương Mỹ Vân móc tay làm dấu với Chúng Thanh Phong.
"Giờ anh nói đi, điều quan trọng nhất đối với em là gì?"
Chúng Thanh Phong giơ một ngón tay lên.
"Chỉ một từ thôi: TIỀN"
Trương Mỹ Vân tròn mắt nhìn Chúng Thanh Phong vẻ ngạc nhiên "Sao anh biết?"
"Anh còn biết em sợ gì nhất cơ"
"Là gì?"
Trương Mỹ Vân hỏi.
"Em định biến nhà mình thành cái nhà kho đấy à?"
Trương Mỹ Vân bĩu môi.
"Nhiêu đây ăn nhằm gì.
Anh tiếc tiền nên mới không cho em mua nữa đúng không?"
"Nhớ quy tắc 80/20 anh nói với em hôm trước không?"
Chúng Thanh Phong nhẹ nhàng hỏi.
"Nhớ nhưng không muốn áp dụng"
Trương Mỹ Vân xị mặt xuống ỉu xìu như cọng bún thiu.
"Thôi được rồi, hôm nay phá lệ cho em mua sắm tự do.
Sau này anh sẽ điều chỉnh dân vậy"
Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt, giọng thảo mai "Anh đúng là number one! Number onel"
"Em cứ ở đây chọn đồ nhé, anh đi tìm cái dao cạo râu rồi quay lại ngay"
Chúng Thanh Phong dặn dò.
"Em biết rồi! Anh cứ đi đi"
Trương Mỹ Vân dự định tối nay sẽ nấu lẩu thái cho Chúng Thanh Phong ăn.
Cô đi về phía quầy thực phẩm, đang lúi húi chọn tôm thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Ai thế này?"
Trương Mỹ Vân giả vờ như không nghe thấy giọng nói khinh khỉnh, trịnh thượng của Cầm Thanh Tú.
Cô xoay người định bỏ đi ai ngờ bị cô ta vượt lên trước chặn đường.
Lần này cô ta không đi một mình, mà đi chung với chồng, cũng chính là người yêu cũ của Trương Mỹ Vân - Thẩm Toàn Đức.
Đúng là tạo hóa thật biết trêu ngươi mà.
Đã không tránh được thì chi bằng ngẩng cao đầu đối diện vậy.
Trương Mỹ Vân ngước nhìn Cầm Thanh Tú và Thẩm Toàn Đức với thái độ hết sức bình thản.
Cầm Thanh Tú khoác tay Thấm Toàn Đức, vênh váo hỏi Trương Mỹ Vân.
"Gặp lại người cũ không định chào hỏi một câu mà đã bỏ đi ngay sao?"
"Chúng ta thân thiết tới mức độ đó hả?".
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân lắc đầu từ chối."Không nói!""Có mà anh không biết ấy"Hai người cãi qua cãi lại một hồi.Nhưng không khí rất vui về."Anh đương nhiên biết thứ gì quan trọng với em nhất rồi...!"Anh không biết!""Biết!""Không biết!"Chúng Thanh Phong gài độ Trương Mỹ Vân."Nếu anh nói đúng thứ quan trọng nhất với em, anh sẽ được gì?""Em sẽ nấu cho anh một bữa đảm bảo ngon mất lưỡi luôn."Trương Mỹ Vân hứa hẹn."Nghe có vẻ hấp dẫn đấy""Vậy nếu anh đoán sai thì sao?"Trương Mỹ Vân hỏi ngược lại."Anh sẽ mời em đi ăn bất cứ nhà hàng nào em thích.Ok?""Em muốn ăn đồ do anh nấu cơ""Em biết là anh không thích vào bếp và không biết nấu ăn rồi còn gì""Chính vì vậy nên em mới càng muốn được ăn món anh nấu"Cô nàng này đang muốn làm khó anh đây mà.Nhưng vụ gài độ này anh cầm chắc 99% chiến thắng trong tay nên đương nhiên không ngần ngại với điều kiện cô đưa ra."Ok! Anh đồng ý! Nếu anh nói không đúng điều quan trọng nhất đối với em, anh sẽ đích thân xuống bếp nấu một bàn sơn hào hải vị ba ngàn tám trăm món cho em ăn""Một lời đã định!""Một lời đã định!"Trương Mỹ Vân móc tay làm dấu với Chúng Thanh Phong."Giờ anh nói đi, điều quan trọng nhất đối với em là gì?"Chúng Thanh Phong giơ một ngón tay lên."Chỉ một từ thôi: TIỀN"Trương Mỹ Vân tròn mắt nhìn Chúng Thanh Phong vẻ ngạc nhiên "Sao anh biết?""Anh còn biết em sợ gì nhất cơ""Là gì?"Trương Mỹ Vân hỏi."Em định biến nhà mình thành cái nhà kho đấy à?"Trương Mỹ Vân bĩu môi."Nhiêu đây ăn nhằm gì.Anh tiếc tiền nên mới không cho em mua nữa đúng không?""Nhớ quy tắc 80/20 anh nói với em hôm trước không?"Chúng Thanh Phong nhẹ nhàng hỏi."Nhớ nhưng không muốn áp dụng"Trương Mỹ Vân xị mặt xuống ỉu xìu như cọng bún thiu."Thôi được rồi, hôm nay phá lệ cho em mua sắm tự do.Sau này anh sẽ điều chỉnh dân vậy"Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt, giọng thảo mai "Anh đúng là number one! Number onel""Em cứ ở đây chọn đồ nhé, anh đi tìm cái dao cạo râu rồi quay lại ngay"Chúng Thanh Phong dặn dò."Em biết rồi! Anh cứ đi đi"Trương Mỹ Vân dự định tối nay sẽ nấu lẩu thái cho Chúng Thanh Phong ăn.Cô đi về phía quầy thực phẩm, đang lúi húi chọn tôm thì một giọng nói quen thuộc vang lên."Ai thế này?"Trương Mỹ Vân giả vờ như không nghe thấy giọng nói khinh khỉnh, trịnh thượng của Cầm Thanh Tú.Cô xoay người định bỏ đi ai ngờ bị cô ta vượt lên trước chặn đường.Lần này cô ta không đi một mình, mà đi chung với chồng, cũng chính là người yêu cũ của Trương Mỹ Vân - Thẩm Toàn Đức.Đúng là tạo hóa thật biết trêu ngươi mà.Đã không tránh được thì chi bằng ngẩng cao đầu đối diện vậy.Trương Mỹ Vân ngước nhìn Cầm Thanh Tú và Thẩm Toàn Đức với thái độ hết sức bình thản.Cầm Thanh Tú khoác tay Thấm Toàn Đức, vênh váo hỏi Trương Mỹ Vân."Gặp lại người cũ không định chào hỏi một câu mà đã bỏ đi ngay sao?""Chúng ta thân thiết tới mức độ đó hả?".