Tác giả:

Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…

Chương 36: Kẻ Tám Lạng Người Nửa Cân

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Chúng Thanh Phong cầm tập hồ sơ trên bàn làm việc lên, ý tứ nói."Gần cuối năm nên nhiều việc quái""Anh có cần em giúp gì không?"Sophia Ngô tỏ ra hết sức nhiệt tình, thật lòng muốn giúp đỡ Chúng Thanh Phong.Dù sao hai người cũng phải làm việc chung, tiếp xúc với nhau nhiều nên Chúng Thanh Phong không thể đối xử phũ phàng với Sophia Ngô được."Khối lượng công việc của em cũng đủ ngộp thở rồi còn gì...!"Nhưng bất cứ khi nào anh cần, em đều sẵn sàng giúp đỡ anh.""Nhân viên nào cũng cần mẫn, nhiệt tình như em thì chẳng mấy Tân Thế Giới vươn lên trở thành tập đoàn giàu mạnh nhất Việt Nam.."Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, mắt Sophia Ngô sáng rỡ lên vì hạnh phúc."Anh...!anh đang khen em sao?""Đây có phải lần đầu tiên anh khen em đâu"Sophia Ngô vui sướng trong lòng.Chỉ cân được Chúng Thanh Phong ghi nhận, cô sẵn sàng nỗ lực, phấn đấu hơn gấp nhiều lần."Trưa nay anh rảnh không, em mời anh đi ăn cơm?"Chúng Thanh Phong đảo mắt như máy tính đang xử lý dữ liệu.Anh nhanh chóng tìm một cái cớ để từ chối."Trưa nay anh có hẹn với khách hàng mất rồi"Sophia Ngô vẫn chưa chịu buông tha cho Chúng Thanh Phong, cổ tình hỏi "Thế buổi tối thì sao?""Anh phải vê nhà ăn cơm với ông ngoại"Chúng Thanh Phong nói dối.Sophia Ngô thở dài buồn bã."Muốn mời anh ăn một bữa cơm, còn khó hơn bắc thang lên trời nữa"Chợt Sophia Ngô nhìn thấy mấy lọ trà cánh hoa hồng cổ đặt trên mặt bàn làm việc của Chúng Thanh Phong.Cô nhanh chóng cầm một lọ lên giới thiệu."Em biết anh thích uống trà hoa nên đã mất rất nhiều thời gian để tìm được vườn hồng hữu cơ đạt chứng nhận của Mỹ và liên minh châu Âu đầu tiên và duy nhất thời điểm hiện tại ở Việt Nam, để mua tặng anh đấy"Đây không phải nhạc chuông của Chúng Thanh Phong và Sophia Ngô.Theo phản xạ tự nhiên, hai người cùng nhìn về phía chiếc túi xách đang đặt trên ghế sô pha.Bỗng cánh cửa phòng ngủ mở ra, Sophia Ngô vô cùng sửng sốt khi thấy Trương Mỹ Vân đi từ trong đó ra.Mỹ Vân cũng kinh ngạc không kém khi thấy Sophia đang đứng trong phòng làm việc của Thanh Phong."Quả này tiêu rồi!"Trương Mỹ Vân nghĩ thầm trong bụng."Cô...!sao cô lại ở trong phòng ngủ của anh Phong?"Sophia Ngô nhìn Trương Mỹ Vân trân trân, chất vấn.Chúng Thanh Phong còn chưa kịp lên tiếng đỡ lời thay cho Trương Mỹ Vân thì cô đã tự giải thích bảo vệ bản thân mình."Ga giường của anh Phong bị bẩn nên nhờ em thay giúp."Việc đó là của Quế Sơn, đâu tới lượt cô.."Sophia Ngô dường như không mấy tin tưởng vào lý do Trương Mỹ Vân đưa ra.Nhưng Trương Mỹ Vân không hề tỏ ra nao núng.Cô phân tích một cách rõ ràng và rành mạch cho Sophia Ngô nghe."Trợ lý riêng như em và anh Quế Sơn có nhiệm vụ giúp phó chủ tịch từ việc nhận báo cáo, sắp xếp lịch hẹn, lên lịch các cuộc họp, giúp đỡ các công việc khác theo sự phân công của anh ấy.Vì vậy khi anh Phong nhờ em thay ga trải giường cho anh ấy, em không thế bảo "Em không làm đâu, anh giao cho anh Quế Sơn đi được"Sophia Ngô còn chưa kịp phản ứng thì Chúng Thanh Phong đã xác nhận những gì Trương Mỹ Vân vừa nói hoàn toàn là sự thật."Quế Sơn đang chạy việc khác nên anh đã nhờ Mỹ Vân thay ga trải giường cho mình"Sophia Ngô còn định mắng Trương Mỹ Vân vài câu, nhưng Chúng Thanh Phong đã đích thân ra mặt bảo vệ cô ta như vậy thì còn mắng mỏ gì được nữa? "Nếu không có việc gì để nói nữa thì em ra ngoài trước đi, anh còn phải trao đổi với Mỹ Vân vài điều cần chuẩn bị cho buổi họp chiều nay".

Chúng Thanh Phong cầm tập hồ sơ trên bàn làm việc lên, ý tứ nói.

"Gần cuối năm nên nhiều việc quái"

"Anh có cần em giúp gì không?"

Sophia Ngô tỏ ra hết sức nhiệt tình, thật lòng muốn giúp đỡ Chúng Thanh Phong.

Dù sao hai người cũng phải làm việc chung, tiếp xúc với nhau nhiều nên Chúng Thanh Phong không thể đối xử phũ phàng với Sophia Ngô được.

"Khối lượng công việc của em cũng đủ ngộp thở rồi còn gì...!

"Nhưng bất cứ khi nào anh cần, em đều sẵn sàng giúp đỡ anh."

"Nhân viên nào cũng cần mẫn, nhiệt tình như em thì chẳng mấy Tân Thế Giới vươn lên trở thành tập đoàn giàu mạnh nhất Việt Nam.."

Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, mắt Sophia Ngô sáng rỡ lên vì hạnh phúc.

"Anh...!

anh đang khen em sao?"

"Đây có phải lần đầu tiên anh khen em đâu"

Sophia Ngô vui sướng trong lòng.

Chỉ cân được Chúng Thanh Phong ghi nhận, cô sẵn sàng nỗ lực, phấn đấu hơn gấp nhiều lần.

"Trưa nay anh rảnh không, em mời anh đi ăn cơm?"

Chúng Thanh Phong đảo mắt như máy tính đang xử lý dữ liệu.

Anh nhanh chóng tìm một cái cớ để từ chối.

"Trưa nay anh có hẹn với khách hàng mất rồi"

Sophia Ngô vẫn chưa chịu buông tha cho Chúng Thanh Phong, cổ tình hỏi "Thế buổi tối thì sao?"

"Anh phải vê nhà ăn cơm với ông ngoại"

Chúng Thanh Phong nói dối.

Sophia Ngô thở dài buồn bã.

"Muốn mời anh ăn một bữa cơm, còn khó hơn bắc thang lên trời nữa"

Chợt Sophia Ngô nhìn thấy mấy lọ trà cánh hoa hồng cổ đặt trên mặt bàn làm việc của Chúng Thanh Phong.

Cô nhanh chóng cầm một lọ lên giới thiệu.

"Em biết anh thích uống trà hoa nên đã mất rất nhiều thời gian để tìm được vườn hồng hữu cơ đạt chứng nhận của Mỹ và liên minh châu Âu đầu tiên và duy nhất thời điểm hiện tại ở Việt Nam, để mua tặng anh đấy"

Đây không phải nhạc chuông của Chúng Thanh Phong và Sophia Ngô.

Theo phản xạ tự nhiên, hai người cùng nhìn về phía chiếc túi xách đang đặt trên ghế sô pha.

Bỗng cánh cửa phòng ngủ mở ra, Sophia Ngô vô cùng sửng sốt khi thấy Trương Mỹ Vân đi từ trong đó ra.

Mỹ Vân cũng kinh ngạc không kém khi thấy Sophia đang đứng trong phòng làm việc của Thanh Phong.

"Quả này tiêu rồi!"

Trương Mỹ Vân nghĩ thầm trong bụng.

"Cô...!

sao cô lại ở trong phòng ngủ của anh Phong?"

Sophia Ngô nhìn Trương Mỹ Vân trân trân, chất vấn.

Chúng Thanh Phong còn chưa kịp lên tiếng đỡ lời thay cho Trương Mỹ Vân thì cô đã tự giải thích bảo vệ bản thân mình.

"Ga giường của anh Phong bị bẩn nên nhờ em thay giúp.

"Việc đó là của Quế Sơn, đâu tới lượt cô.."

Sophia Ngô dường như không mấy tin tưởng vào lý do Trương Mỹ Vân đưa ra.

Nhưng Trương Mỹ Vân không hề tỏ ra nao núng.

Cô phân tích một cách rõ ràng và rành mạch cho Sophia Ngô nghe.

"Trợ lý riêng như em và anh Quế Sơn có nhiệm vụ giúp phó chủ tịch từ việc nhận báo cáo, sắp xếp lịch hẹn, lên lịch các cuộc họp, giúp đỡ các công việc khác theo sự phân công của anh ấy.

Vì vậy khi anh Phong nhờ em thay ga trải giường cho anh ấy, em không thế bảo "Em không làm đâu, anh giao cho anh Quế Sơn đi được"

Sophia Ngô còn chưa kịp phản ứng thì Chúng Thanh Phong đã xác nhận những gì Trương Mỹ Vân vừa nói hoàn toàn là sự thật.

"Quế Sơn đang chạy việc khác nên anh đã nhờ Mỹ Vân thay ga trải giường cho mình"

Sophia Ngô còn định mắng Trương Mỹ Vân vài câu, nhưng Chúng Thanh Phong đã đích thân ra mặt bảo vệ cô ta như vậy thì còn mắng mỏ gì được nữa? "Nếu không có việc gì để nói nữa thì em ra ngoài trước đi, anh còn phải trao đổi với Mỹ Vân vài điều cần chuẩn bị cho buổi họp chiều nay".

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Chúng Thanh Phong cầm tập hồ sơ trên bàn làm việc lên, ý tứ nói."Gần cuối năm nên nhiều việc quái""Anh có cần em giúp gì không?"Sophia Ngô tỏ ra hết sức nhiệt tình, thật lòng muốn giúp đỡ Chúng Thanh Phong.Dù sao hai người cũng phải làm việc chung, tiếp xúc với nhau nhiều nên Chúng Thanh Phong không thể đối xử phũ phàng với Sophia Ngô được."Khối lượng công việc của em cũng đủ ngộp thở rồi còn gì...!"Nhưng bất cứ khi nào anh cần, em đều sẵn sàng giúp đỡ anh.""Nhân viên nào cũng cần mẫn, nhiệt tình như em thì chẳng mấy Tân Thế Giới vươn lên trở thành tập đoàn giàu mạnh nhất Việt Nam.."Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, mắt Sophia Ngô sáng rỡ lên vì hạnh phúc."Anh...!anh đang khen em sao?""Đây có phải lần đầu tiên anh khen em đâu"Sophia Ngô vui sướng trong lòng.Chỉ cân được Chúng Thanh Phong ghi nhận, cô sẵn sàng nỗ lực, phấn đấu hơn gấp nhiều lần."Trưa nay anh rảnh không, em mời anh đi ăn cơm?"Chúng Thanh Phong đảo mắt như máy tính đang xử lý dữ liệu.Anh nhanh chóng tìm một cái cớ để từ chối."Trưa nay anh có hẹn với khách hàng mất rồi"Sophia Ngô vẫn chưa chịu buông tha cho Chúng Thanh Phong, cổ tình hỏi "Thế buổi tối thì sao?""Anh phải vê nhà ăn cơm với ông ngoại"Chúng Thanh Phong nói dối.Sophia Ngô thở dài buồn bã."Muốn mời anh ăn một bữa cơm, còn khó hơn bắc thang lên trời nữa"Chợt Sophia Ngô nhìn thấy mấy lọ trà cánh hoa hồng cổ đặt trên mặt bàn làm việc của Chúng Thanh Phong.Cô nhanh chóng cầm một lọ lên giới thiệu."Em biết anh thích uống trà hoa nên đã mất rất nhiều thời gian để tìm được vườn hồng hữu cơ đạt chứng nhận của Mỹ và liên minh châu Âu đầu tiên và duy nhất thời điểm hiện tại ở Việt Nam, để mua tặng anh đấy"Đây không phải nhạc chuông của Chúng Thanh Phong và Sophia Ngô.Theo phản xạ tự nhiên, hai người cùng nhìn về phía chiếc túi xách đang đặt trên ghế sô pha.Bỗng cánh cửa phòng ngủ mở ra, Sophia Ngô vô cùng sửng sốt khi thấy Trương Mỹ Vân đi từ trong đó ra.Mỹ Vân cũng kinh ngạc không kém khi thấy Sophia đang đứng trong phòng làm việc của Thanh Phong."Quả này tiêu rồi!"Trương Mỹ Vân nghĩ thầm trong bụng."Cô...!sao cô lại ở trong phòng ngủ của anh Phong?"Sophia Ngô nhìn Trương Mỹ Vân trân trân, chất vấn.Chúng Thanh Phong còn chưa kịp lên tiếng đỡ lời thay cho Trương Mỹ Vân thì cô đã tự giải thích bảo vệ bản thân mình."Ga giường của anh Phong bị bẩn nên nhờ em thay giúp."Việc đó là của Quế Sơn, đâu tới lượt cô.."Sophia Ngô dường như không mấy tin tưởng vào lý do Trương Mỹ Vân đưa ra.Nhưng Trương Mỹ Vân không hề tỏ ra nao núng.Cô phân tích một cách rõ ràng và rành mạch cho Sophia Ngô nghe."Trợ lý riêng như em và anh Quế Sơn có nhiệm vụ giúp phó chủ tịch từ việc nhận báo cáo, sắp xếp lịch hẹn, lên lịch các cuộc họp, giúp đỡ các công việc khác theo sự phân công của anh ấy.Vì vậy khi anh Phong nhờ em thay ga trải giường cho anh ấy, em không thế bảo "Em không làm đâu, anh giao cho anh Quế Sơn đi được"Sophia Ngô còn chưa kịp phản ứng thì Chúng Thanh Phong đã xác nhận những gì Trương Mỹ Vân vừa nói hoàn toàn là sự thật."Quế Sơn đang chạy việc khác nên anh đã nhờ Mỹ Vân thay ga trải giường cho mình"Sophia Ngô còn định mắng Trương Mỹ Vân vài câu, nhưng Chúng Thanh Phong đã đích thân ra mặt bảo vệ cô ta như vậy thì còn mắng mỏ gì được nữa? "Nếu không có việc gì để nói nữa thì em ra ngoài trước đi, anh còn phải trao đổi với Mỹ Vân vài điều cần chuẩn bị cho buổi họp chiều nay".

Chương 36: Kẻ Tám Lạng Người Nửa Cân