Tác giả:

Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…

Chương 55: Gấu Teddy Mất Tích

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Sau khi đưa Trương Mỹ Vân đi tham quan một vòng căn biệt thự, Chúng Thanh Phong đưa cô về phòng riêng của hai người."Từ nay trở đi, chúng ta sẽ sống ở đây"anh giới thiệu.Trương Mỹ Vân không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy căn phòng hầu như không có đồ vật gì đáng giá ngoài chiếc giường gỗ cỡ lớn, chiếc tủ quần áo âm tường, tủ kính màu xanh ngọc bích và vài chậu cây cảnh như dương xỉ, lan ý, lưỡi hổ...!"Phòng làm việc với phòng ở của anh, chẳng thấy gì nổi bật ngoài cây nhỉ?""Những loài cây này không chỉ mang đến không gian trong lành, mát mẻ mà còn có khả năng thanh lọc không khí"Thanh Phong giải đáp thắc mắc của Mỹ Vân."Khi bước chân vào căn phòng này, em có thấy thất vọng không?""Lần đầu nhìn thấy văn phòng làm việc của anh, thú thật em vô cùng kinh ngạc.Nhưng sống với anh một thời gian thì cũng đã thích nghi và hiểu được phong cách sống của anh, nên cũng không có gì gọi là thất vọng hết"Trương Mỹ Vân thành thật thú nhận."Sống không có nhiều đồ đạc em có cảm thấy bất tiện không? Có điều gì khúc mắc trong lòng cứ trực tiếp trao đổi với anh không cần phải ngại""Thực ra em thấy lối sống của anh rất lành mạnh ""Em không nhất thiết phải vì lối sống của anh mà ép bản thân mình quá đâu.Cứ sống thế nào em cảm thấy thoải mái nhất là được""Từ trước đến nay chỉ có em tự nguyện làm theo, chứ không ai bắt ép được em làm bất cứ điều gì mà em không thích"Mỹ Vân thẳng thắn trả lời.Chúng Thanh Phong biết Trương Mỹ Vân là cô gái có cá tính quyết liệt.Ẩn giấu sau vẻ ngoài liễu yếu đào tơ là một nội tâm mạnh mẽ, phi thường.Anh cảm thấy thời gian qua mình và Mỹ Vân có thể sống hoà thuận với nhau bởi vì giữa hai người có những điểm tương đồng nhất định.Họ không dễ dàng khuất phục khó khăn, thử thách.Càng không dễ để người khác điều khiển mà luôn muốn sống là chính bản thân mình."Anh Sơn đã chuyển hết đồ đạc của em tới đây chưa?"Trương Mỹ Vân hỏi.Cô cao giọng, thể hiện thái độ bất bình thật sự "Em không cần con gấu to hơn, đẹp hơn.Em chỉ cần Teddy của em thôi.""Chỉ là một con gãi thôi mà.Em có cần phải làm quá lên như vậy không?""Với anh Teddy đơn giản chỉ là một con gấu.Nhưng với em nó là một người bạn thật sự.Và em cần anh tìm nó về cho em liền ngay và lập tức."Mỹ Vân gay gắt nói."Ok, anh sẽ gọi cho Quế Sơn bảo cậu ấy tìm con gấu về cho em"Thanh Phong lấy điện thoại và bấm số của trợ lý."Anh ra ngoài đi, khi nào tìm thầy Teddy thì hãy quay về"Thanh Phong trợn tròn mắt nhìn Trương Mỹ Vân, lẽ nào cô đang đuổi anh ra khỏi phòng của mình sao? Kể ra cô gái này cũng to gan thật.Nhưng ai bảo cô đang mang trong mình tiểu bảo bối của anh, đứa chất vàng ngọc của ông ngoại anh chứ? "Em nghỉ ngơi đi.Anh sẽ nhanh chóng đưa Teddy về cho em"Thanh Phong hứa hẹn."Nếu không tìm thấy nó, thì tốt nhất là anh đừng về"Mỹ Vân quay lưng về phía Chúng Thanh Phong.Tuy không nhìn thấy sắc mặt của cô lúc này nhưng Thanh Phong có thể đoán được Mỹ Vân đang rất giận.Từ khi quen biết, chuyển về sống chung tới giờ đây là lần đầu tiên cô tức giận với anh..

Sau khi đưa Trương Mỹ Vân đi tham quan một vòng căn biệt thự, Chúng Thanh Phong đưa cô về phòng riêng của hai người.

"Từ nay trở đi, chúng ta sẽ sống ở đây"

anh giới thiệu.

Trương Mỹ Vân không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy căn phòng hầu như không có đồ vật gì đáng giá ngoài chiếc giường gỗ cỡ lớn, chiếc tủ quần áo âm tường, tủ kính màu xanh ngọc bích và vài chậu cây cảnh như dương xỉ, lan ý, lưỡi hổ...!

"Phòng làm việc với phòng ở của anh, chẳng thấy gì nổi bật ngoài cây nhỉ?"

"Những loài cây này không chỉ mang đến không gian trong lành, mát mẻ mà còn có khả năng thanh lọc không khí"

Thanh Phong giải đáp thắc mắc của Mỹ Vân.

"Khi bước chân vào căn phòng này, em có thấy thất vọng không?"

"Lần đầu nhìn thấy văn phòng làm việc của anh, thú thật em vô cùng kinh ngạc.

Nhưng sống với anh một thời gian thì cũng đã thích nghi và hiểu được phong cách sống của anh, nên cũng không có gì gọi là thất vọng hết"

Trương Mỹ Vân thành thật thú nhận.

"Sống không có nhiều đồ đạc em có cảm thấy bất tiện không? Có điều gì khúc mắc trong lòng cứ trực tiếp trao đổi với anh không cần phải ngại"

"Thực ra em thấy lối sống của anh rất lành mạnh "

"Em không nhất thiết phải vì lối sống của anh mà ép bản thân mình quá đâu.

Cứ sống thế nào em cảm thấy thoải mái nhất là được"

"Từ trước đến nay chỉ có em tự nguyện làm theo, chứ không ai bắt ép được em làm bất cứ điều gì mà em không thích"

Mỹ Vân thẳng thắn trả lời.

Chúng Thanh Phong biết Trương Mỹ Vân là cô gái có cá tính quyết liệt.

Ẩn giấu sau vẻ ngoài liễu yếu đào tơ là một nội tâm mạnh mẽ, phi thường.

Anh cảm thấy thời gian qua mình và Mỹ Vân có thể sống hoà thuận với nhau bởi vì giữa hai người có những điểm tương đồng nhất định.

Họ không dễ dàng khuất phục khó khăn, thử thách.

Càng không dễ để người khác điều khiển mà luôn muốn sống là chính bản thân mình.

"Anh Sơn đã chuyển hết đồ đạc của em tới đây chưa?"

Trương Mỹ Vân hỏi.

Cô cao giọng, thể hiện thái độ bất bình thật sự "Em không cần con gấu to hơn, đẹp hơn.

Em chỉ cần Teddy của em thôi."

"Chỉ là một con gãi thôi mà.

Em có cần phải làm quá lên như vậy không?"

"Với anh Teddy đơn giản chỉ là một con gấu.

Nhưng với em nó là một người bạn thật sự.

Và em cần anh tìm nó về cho em liền ngay và lập tức."

Mỹ Vân gay gắt nói.

"Ok, anh sẽ gọi cho Quế Sơn bảo cậu ấy tìm con gấu về cho em"

Thanh Phong lấy điện thoại và bấm số của trợ lý.

"Anh ra ngoài đi, khi nào tìm thầy Teddy thì hãy quay về"

Thanh Phong trợn tròn mắt nhìn Trương Mỹ Vân, lẽ nào cô đang đuổi anh ra khỏi phòng của mình sao? Kể ra cô gái này cũng to gan thật.

Nhưng ai bảo cô đang mang trong mình tiểu bảo bối của anh, đứa chất vàng ngọc của ông ngoại anh chứ? "Em nghỉ ngơi đi.

Anh sẽ nhanh chóng đưa Teddy về cho em"

Thanh Phong hứa hẹn.

"Nếu không tìm thấy nó, thì tốt nhất là anh đừng về"

Mỹ Vân quay lưng về phía Chúng Thanh Phong.

Tuy không nhìn thấy sắc mặt của cô lúc này nhưng Thanh Phong có thể đoán được Mỹ Vân đang rất giận.

Từ khi quen biết, chuyển về sống chung tới giờ đây là lần đầu tiên cô tức giận với anh..

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Sau khi đưa Trương Mỹ Vân đi tham quan một vòng căn biệt thự, Chúng Thanh Phong đưa cô về phòng riêng của hai người."Từ nay trở đi, chúng ta sẽ sống ở đây"anh giới thiệu.Trương Mỹ Vân không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy căn phòng hầu như không có đồ vật gì đáng giá ngoài chiếc giường gỗ cỡ lớn, chiếc tủ quần áo âm tường, tủ kính màu xanh ngọc bích và vài chậu cây cảnh như dương xỉ, lan ý, lưỡi hổ...!"Phòng làm việc với phòng ở của anh, chẳng thấy gì nổi bật ngoài cây nhỉ?""Những loài cây này không chỉ mang đến không gian trong lành, mát mẻ mà còn có khả năng thanh lọc không khí"Thanh Phong giải đáp thắc mắc của Mỹ Vân."Khi bước chân vào căn phòng này, em có thấy thất vọng không?""Lần đầu nhìn thấy văn phòng làm việc của anh, thú thật em vô cùng kinh ngạc.Nhưng sống với anh một thời gian thì cũng đã thích nghi và hiểu được phong cách sống của anh, nên cũng không có gì gọi là thất vọng hết"Trương Mỹ Vân thành thật thú nhận."Sống không có nhiều đồ đạc em có cảm thấy bất tiện không? Có điều gì khúc mắc trong lòng cứ trực tiếp trao đổi với anh không cần phải ngại""Thực ra em thấy lối sống của anh rất lành mạnh ""Em không nhất thiết phải vì lối sống của anh mà ép bản thân mình quá đâu.Cứ sống thế nào em cảm thấy thoải mái nhất là được""Từ trước đến nay chỉ có em tự nguyện làm theo, chứ không ai bắt ép được em làm bất cứ điều gì mà em không thích"Mỹ Vân thẳng thắn trả lời.Chúng Thanh Phong biết Trương Mỹ Vân là cô gái có cá tính quyết liệt.Ẩn giấu sau vẻ ngoài liễu yếu đào tơ là một nội tâm mạnh mẽ, phi thường.Anh cảm thấy thời gian qua mình và Mỹ Vân có thể sống hoà thuận với nhau bởi vì giữa hai người có những điểm tương đồng nhất định.Họ không dễ dàng khuất phục khó khăn, thử thách.Càng không dễ để người khác điều khiển mà luôn muốn sống là chính bản thân mình."Anh Sơn đã chuyển hết đồ đạc của em tới đây chưa?"Trương Mỹ Vân hỏi.Cô cao giọng, thể hiện thái độ bất bình thật sự "Em không cần con gấu to hơn, đẹp hơn.Em chỉ cần Teddy của em thôi.""Chỉ là một con gãi thôi mà.Em có cần phải làm quá lên như vậy không?""Với anh Teddy đơn giản chỉ là một con gấu.Nhưng với em nó là một người bạn thật sự.Và em cần anh tìm nó về cho em liền ngay và lập tức."Mỹ Vân gay gắt nói."Ok, anh sẽ gọi cho Quế Sơn bảo cậu ấy tìm con gấu về cho em"Thanh Phong lấy điện thoại và bấm số của trợ lý."Anh ra ngoài đi, khi nào tìm thầy Teddy thì hãy quay về"Thanh Phong trợn tròn mắt nhìn Trương Mỹ Vân, lẽ nào cô đang đuổi anh ra khỏi phòng của mình sao? Kể ra cô gái này cũng to gan thật.Nhưng ai bảo cô đang mang trong mình tiểu bảo bối của anh, đứa chất vàng ngọc của ông ngoại anh chứ? "Em nghỉ ngơi đi.Anh sẽ nhanh chóng đưa Teddy về cho em"Thanh Phong hứa hẹn."Nếu không tìm thấy nó, thì tốt nhất là anh đừng về"Mỹ Vân quay lưng về phía Chúng Thanh Phong.Tuy không nhìn thấy sắc mặt của cô lúc này nhưng Thanh Phong có thể đoán được Mỹ Vân đang rất giận.Từ khi quen biết, chuyển về sống chung tới giờ đây là lần đầu tiên cô tức giận với anh..

Chương 55: Gấu Teddy Mất Tích