Tác giả:

Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…

Chương 87: Thẻ Đen Quyền Lực

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Là một trong những lãnh đạo trẻ của tập đoàn Tân Thế Giới, Chúng Thanh Phong luôn tận dụng tối đa công nghệ vào công việc của mình.Do đó ngoài những ngày phải tăng ca cho các dự án trọng điểm, mỗi ngày Thanh Phong đều đến tập đoàn vào lúc 8 giờ sáng và về lúc 5 giờ chiều như bao nhân viên khác.Nếu có công việc phát sinh, anh có thể xử lý ở bất kỳ nơi đâu nhờ các thiết bị công nghệ cao như laptop hay điện thoại thông minh.Mặc dù là người quản lý cấp cao nhưng Chúng Thanh Phong rất tỉ mỉ, nắm công việc ở những chỉ tiết rất nhỏ, sâu sát từng sản phẩm của Tân Thế Giới.Có lẽ vì vậy mà Thanh Phong luôn có sức thuyết phục đối với anh em cán bộ công nhân viên, thống nhất mọi người thành một khối để phát huy sức mạnh của tập thể, cùng Tân Thế Giới gặt hái những thành công ngày hôm nay.Chiều nay, Chúng Thanh Phong định về sớm 30 phút so với thường ngày để qua chung cư đón Trương Mỹ Vân về nhà ăn cơm cùng ông ngoại.Thế nhưng có một sự cố bất ngờ xảy ra, chính là sự xuất hiện bất thình lình của Chúng Thời Giang cùng tuyên bố chấn động "muốn kết hôn" của anh.Sau một hồi nói chuyện, dẫn tới vụ cá cược giá trị nhất mà Chúng Thanh Phong từng tham gia, (sự thật là số lần Thanh Phong tham gia cá cược có thể đếm trên đầu ngón tay, và anh cũng không ham hố bộ môn này lảm), anh dơ đông hồ lên xem giờ, thả nhẹ một câu."Tới giờ tan làm rồi.Cháu phải về đón Mỹ Vân đây.Cậu cũng tranh thủ từng giờ từng phút mà ủ mưu cưa cẩm tiểu thư của tập đoàn Vạn Bảo đi.Thời gian một tháng trôi đi nhanh lắm đấy"Lại Minh Nguyệt vừa rời khỏi căn hộ chung cư cao cấp của Chúng Thanh Phong thì anh từ tập đoàn về.Vừa mở cửa ra, anh thấy cô đang ngồi cuộn tròn trên ghế mây, thảnh thơi đọc truyện tranh.Chẳng là sợ Trương Mỹ Vân ở nhà một mình buồn, đầu giờ chiều Thanh Phong gọi điện dặn cô Đông lúc nào mang bánh và hoa quả sang nhớ mang kèm mấy quyển truyện tranh."Làm ơn đừng nói với anh, Chúng Thanh Phong nói với phòng khách rộng lớn, "rằng tác giả lại viết về một công tử ăn chơi mất mật đấy nhé"Trương Mỹ Vân nhìn lên, thấy Chúng Thanh Phong liền hỏi."Làm sao anh biết?""Em đang cười khúc khích như điên đấy thôi"Quả là Trương Mỹ Vân có cười khúc khích thật, làm rung cả chiếc ghế mây mà cô đang ngồi."Em lúc nào chẳng cười khúc khích khi đọc mấy cuốn truyện viết về những gã ma cà bông đó"Nhưng Chúng Thanh Phong lại cười toét miệng."Tấm lòng của anh em xin nhận.Nhưng cái điện thoại này anh mang trả lại cho người ta đi nhé""Thôi được rồi.Em đã nói như vậy thì anh cũng không ép em nữa"Chúng Thanh Phong cất điện thoại trở lại cặp da.Khi đặt cặp lên mặt bàn, Thanh Phong phát hiện ra đống thuốc bổ và vitamin mà Lại Minh Nguyệt mang đến cho Trương Mỹ Vân lúc nãy.Anh cầm một lọ thuốc lên xem xét rồi hỏi."Thuốc này là sao đây em?""Minh Nguyệt vừa qua thăm em, tiện thể mang cho em ít thuốc bổ với vitamin.Cậu ấy bảo cho em bé nhưng em không lấy, em kiên quyết đòi trả tiền.""Ừ, phải trả chứ"Chúng Thanh Phong đồng tình với Trương Mỹ Vân."Nhưng em mới đi làm ba tuần, chưa được nhận lương.Anh có thể ứng trước cho em 2,5 triệu để em trả tiền thuốc cho Minh Nguyệt được không?"Chúng Thanh Phong lấy điện thoại ra, mở app ngân hàng lên.Anh ngước nhìn Trương Mỹ Vân bảo."Em đọc số tài khoản của Minh Nguyệt đi, để anh chuyển khoản cho cô ấy""Số tài khoản của Minh Nguyệt ở trong điện thoại của em cơ.Để mai em đòi điện thoại về rồi gửi số tài khoản của cô ấy cho anh sau nhé""Vậy cũng được? Chúng Thanh Phong mở ví lấy chiếc thẻ đen Sacombank Visa Infinite ra đưa cho Trương Mỹ Vân, "em cầm lấy mà chỉ tiêu cho tiện".

Là một trong những lãnh đạo trẻ của tập đoàn Tân Thế Giới, Chúng Thanh Phong luôn tận dụng tối đa công nghệ vào công việc của mình.

Do đó ngoài những ngày phải tăng ca cho các dự án trọng điểm, mỗi ngày Thanh Phong đều đến tập đoàn vào lúc 8 giờ sáng và về lúc 5 giờ chiều như bao nhân viên khác.

Nếu có công việc phát sinh, anh có thể xử lý ở bất kỳ nơi đâu nhờ các thiết bị công nghệ cao như laptop hay điện thoại thông minh.

Mặc dù là người quản lý cấp cao nhưng Chúng Thanh Phong rất tỉ mỉ, nắm công việc ở những chỉ tiết rất nhỏ, sâu sát từng sản phẩm của Tân Thế Giới.

Có lẽ vì vậy mà Thanh Phong luôn có sức thuyết phục đối với anh em cán bộ công nhân viên, thống nhất mọi người thành một khối để phát huy sức mạnh của tập thể, cùng Tân Thế Giới gặt hái những thành công ngày hôm nay.

Chiều nay, Chúng Thanh Phong định về sớm 30 phút so với thường ngày để qua chung cư đón Trương Mỹ Vân về nhà ăn cơm cùng ông ngoại.

Thế nhưng có một sự cố bất ngờ xảy ra, chính là sự xuất hiện bất thình lình của Chúng Thời Giang cùng tuyên bố chấn động "muốn kết hôn" của anh.

Sau một hồi nói chuyện, dẫn tới vụ cá cược giá trị nhất mà Chúng Thanh Phong từng tham gia, (sự thật là số lần Thanh Phong tham gia cá cược có thể đếm trên đầu ngón tay, và anh cũng không ham hố bộ môn này lảm), anh dơ đông hồ lên xem giờ, thả nhẹ một câu.

"Tới giờ tan làm rồi.Cháu phải về đón Mỹ Vân đây.Cậu cũng tranh thủ từng giờ từng phút mà ủ mưu cưa cẩm tiểu thư của tập đoàn Vạn Bảo đi.Thời gian một tháng trôi đi nhanh lắm đấy"

Lại Minh Nguyệt vừa rời khỏi căn hộ chung cư cao cấp của Chúng Thanh Phong thì anh từ tập đoàn về.

Vừa mở cửa ra, anh thấy cô đang ngồi cuộn tròn trên ghế mây, thảnh thơi đọc truyện tranh.

Chẳng là sợ Trương Mỹ Vân ở nhà một mình buồn, đầu giờ chiều Thanh Phong gọi điện dặn cô Đông lúc nào mang bánh và hoa quả sang nhớ mang kèm mấy quyển truyện tranh.

"Làm ơn đừng nói với anh, Chúng Thanh Phong nói với phòng khách rộng lớn, "rằng tác giả lại viết về một công tử ăn chơi mất mật đấy nhé"

Trương Mỹ Vân nhìn lên, thấy Chúng Thanh Phong liền hỏi.

"Làm sao anh biết?"

"Em đang cười khúc khích như điên đấy thôi"

Quả là Trương Mỹ Vân có cười khúc khích thật, làm rung cả chiếc ghế mây mà cô đang ngồi.

"Em lúc nào chẳng cười khúc khích khi đọc mấy cuốn truyện viết về những gã ma cà bông đó"

Nhưng Chúng Thanh Phong lại cười toét miệng.

"Tấm lòng của anh em xin nhận.Nhưng cái điện thoại này anh mang trả lại cho người ta đi nhé"

"Thôi được rồi.Em đã nói như vậy thì anh cũng không ép em nữa"

Chúng Thanh Phong cất điện thoại trở lại cặp da.

Khi đặt cặp lên mặt bàn, Thanh Phong phát hiện ra đống thuốc bổ và vitamin mà Lại Minh Nguyệt mang đến cho Trương Mỹ Vân lúc nãy.

Anh cầm một lọ thuốc lên xem xét rồi hỏi.

"Thuốc này là sao đây em?"

"Minh Nguyệt vừa qua thăm em, tiện thể mang cho em ít thuốc bổ với vitamin.Cậu ấy bảo cho em bé nhưng em không lấy, em kiên quyết đòi trả tiền."

"Ừ, phải trả chứ"

Chúng Thanh Phong đồng tình với Trương Mỹ Vân.

"Nhưng em mới đi làm ba tuần, chưa được nhận lương.Anh có thể ứng trước cho em 2,5 triệu để em trả tiền thuốc cho Minh Nguyệt được không?"

Chúng Thanh Phong lấy điện thoại ra, mở app ngân hàng lên.

Anh ngước nhìn Trương Mỹ Vân bảo.

"Em đọc số tài khoản của Minh Nguyệt đi, để anh chuyển khoản cho cô ấy"

"Số tài khoản của Minh Nguyệt ở trong điện thoại của em cơ.Để mai em đòi điện thoại về rồi gửi số tài khoản của cô ấy cho anh sau nhé"

"Vậy cũng được? Chúng Thanh Phong mở ví lấy chiếc thẻ đen Sacombank Visa Infinite ra đưa cho Trương Mỹ Vân, "em cầm lấy mà chỉ tiêu cho tiện".

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Là một trong những lãnh đạo trẻ của tập đoàn Tân Thế Giới, Chúng Thanh Phong luôn tận dụng tối đa công nghệ vào công việc của mình.Do đó ngoài những ngày phải tăng ca cho các dự án trọng điểm, mỗi ngày Thanh Phong đều đến tập đoàn vào lúc 8 giờ sáng và về lúc 5 giờ chiều như bao nhân viên khác.Nếu có công việc phát sinh, anh có thể xử lý ở bất kỳ nơi đâu nhờ các thiết bị công nghệ cao như laptop hay điện thoại thông minh.Mặc dù là người quản lý cấp cao nhưng Chúng Thanh Phong rất tỉ mỉ, nắm công việc ở những chỉ tiết rất nhỏ, sâu sát từng sản phẩm của Tân Thế Giới.Có lẽ vì vậy mà Thanh Phong luôn có sức thuyết phục đối với anh em cán bộ công nhân viên, thống nhất mọi người thành một khối để phát huy sức mạnh của tập thể, cùng Tân Thế Giới gặt hái những thành công ngày hôm nay.Chiều nay, Chúng Thanh Phong định về sớm 30 phút so với thường ngày để qua chung cư đón Trương Mỹ Vân về nhà ăn cơm cùng ông ngoại.Thế nhưng có một sự cố bất ngờ xảy ra, chính là sự xuất hiện bất thình lình của Chúng Thời Giang cùng tuyên bố chấn động "muốn kết hôn" của anh.Sau một hồi nói chuyện, dẫn tới vụ cá cược giá trị nhất mà Chúng Thanh Phong từng tham gia, (sự thật là số lần Thanh Phong tham gia cá cược có thể đếm trên đầu ngón tay, và anh cũng không ham hố bộ môn này lảm), anh dơ đông hồ lên xem giờ, thả nhẹ một câu."Tới giờ tan làm rồi.Cháu phải về đón Mỹ Vân đây.Cậu cũng tranh thủ từng giờ từng phút mà ủ mưu cưa cẩm tiểu thư của tập đoàn Vạn Bảo đi.Thời gian một tháng trôi đi nhanh lắm đấy"Lại Minh Nguyệt vừa rời khỏi căn hộ chung cư cao cấp của Chúng Thanh Phong thì anh từ tập đoàn về.Vừa mở cửa ra, anh thấy cô đang ngồi cuộn tròn trên ghế mây, thảnh thơi đọc truyện tranh.Chẳng là sợ Trương Mỹ Vân ở nhà một mình buồn, đầu giờ chiều Thanh Phong gọi điện dặn cô Đông lúc nào mang bánh và hoa quả sang nhớ mang kèm mấy quyển truyện tranh."Làm ơn đừng nói với anh, Chúng Thanh Phong nói với phòng khách rộng lớn, "rằng tác giả lại viết về một công tử ăn chơi mất mật đấy nhé"Trương Mỹ Vân nhìn lên, thấy Chúng Thanh Phong liền hỏi."Làm sao anh biết?""Em đang cười khúc khích như điên đấy thôi"Quả là Trương Mỹ Vân có cười khúc khích thật, làm rung cả chiếc ghế mây mà cô đang ngồi."Em lúc nào chẳng cười khúc khích khi đọc mấy cuốn truyện viết về những gã ma cà bông đó"Nhưng Chúng Thanh Phong lại cười toét miệng."Tấm lòng của anh em xin nhận.Nhưng cái điện thoại này anh mang trả lại cho người ta đi nhé""Thôi được rồi.Em đã nói như vậy thì anh cũng không ép em nữa"Chúng Thanh Phong cất điện thoại trở lại cặp da.Khi đặt cặp lên mặt bàn, Thanh Phong phát hiện ra đống thuốc bổ và vitamin mà Lại Minh Nguyệt mang đến cho Trương Mỹ Vân lúc nãy.Anh cầm một lọ thuốc lên xem xét rồi hỏi."Thuốc này là sao đây em?""Minh Nguyệt vừa qua thăm em, tiện thể mang cho em ít thuốc bổ với vitamin.Cậu ấy bảo cho em bé nhưng em không lấy, em kiên quyết đòi trả tiền.""Ừ, phải trả chứ"Chúng Thanh Phong đồng tình với Trương Mỹ Vân."Nhưng em mới đi làm ba tuần, chưa được nhận lương.Anh có thể ứng trước cho em 2,5 triệu để em trả tiền thuốc cho Minh Nguyệt được không?"Chúng Thanh Phong lấy điện thoại ra, mở app ngân hàng lên.Anh ngước nhìn Trương Mỹ Vân bảo."Em đọc số tài khoản của Minh Nguyệt đi, để anh chuyển khoản cho cô ấy""Số tài khoản của Minh Nguyệt ở trong điện thoại của em cơ.Để mai em đòi điện thoại về rồi gửi số tài khoản của cô ấy cho anh sau nhé""Vậy cũng được? Chúng Thanh Phong mở ví lấy chiếc thẻ đen Sacombank Visa Infinite ra đưa cho Trương Mỹ Vân, "em cầm lấy mà chỉ tiêu cho tiện".

Chương 87: Thẻ Đen Quyền Lực