Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…
Chương 89: Đòi Điện Thoại
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Ăn cơm tối ở nhà hàng xong, Trương Mỹ Vân đi bộ lòng vòng dạo phố.Tới khi mỏi chân, cô ghé vào quán chè, gọi một cốc chè sương sa hạt lựu nhấm nháp giết thời gian.Tới 9 giờ rưỡi, nghĩ Sophia Ngô có lẽ đã rời khỏi biệt thự của Chúng Thời Vũ, cô mới bắt taxi về.Hơn 10 giờ Trương Mỹ Vân về tới biệt thự.Cô nghĩ rằng mọi người đều đã đi ngủ hết, nhưng Chúng Thời Vũ vẫn ngồi đọc báo ở phòng khách."Ông ngoại, ông vần chưa ngủ ạ?"Trương Mỹ Vân lễ phép hỏi.Chúng Thời Vũ ngước lên sau tờ báo, nhìn Trương Mỹ Vân."Cháu về rồi đấy à?"Thấy Chúng Thời Vũ vẫn nhìn về phía cửa, như đang chờ đợi sự xuất hiện của cháu trai, Mỹ Vân lập tức hiểu ra, liền giải thích."Anh Phong phải qua chỗ anh Sơn xử lý chút việc nên có lẽ sẽ về muộn một chút ạ""Ông tưởng hai đứa cháu đi chung với nhau?""Dạ không ạ! Cháu về trước, nhưng vừa rồi thấy ông đang tiếp khách nên cháu đi ra ngoài ạ"Chúng Thời Vũ hiếu Trương Mỹ Vân đang nhắc tới Sophia.Đúng là trước đây, ông có ấn tượng khá tốt về Sophia.Thậm chí đôi khi còn ngụ ý muốn tác hợp cho cô và Thanh Phong.Nhựng sau khi Thanh Phong đưa Mỹ Vân về ra mắt, thậm chí hai đứa còn tặng cho ông một đứa chất ngoại thì ông đã hoàn toàn đẹp bỏ ý định đó."Vất vả cho cháu rồi.Lần sau ông sẽ hạn chế việc tiếp khách ở nhà""Dạ không sao đâu ạ!"Trước khi đưa Trương Mỹ Vân vào làm việc trong tập đoàn Tân Thế Giới, Chúng Thanh Phong cũng đã có lời nhờ Chúng Thời Vũ giữ kín về mối quan hệ giữa hai người.Mặc dù không hiểu cháu mình suy nghĩ thế nào mà cứ chần chừ trong việc kết hôn, nhưng ông cũng không can thiệp nhiều mà tôn trọng cuộc sống riêng tư của anh.Một tay nuôi dạy Chúng Thanh Phong trưởng thành nên hơn ai hết, Chúng Thời Vũ hiểu cháu trai mình là người đàn ông tuy hơi gia trưởng, tính sở hữu cao nhưng có nhân cách và đạo đức tốt.Sẽ không để người phụ nữ nào vì anh mà phải chịu thiệt thòi, ấm ức.Gối và ga giường vẫn phẳng chứng tỏ đêm qua Chúng Thanh Phong không về nhà.Lẽ nào tối qua đã xảy ra sự việc vô cùng nghiêm trọng? Để lát nữa đi làm cô hỏi dò trợ lý của anh xem sao.Vì bây giờ Chúng Thời Giang cũng làm việc ở tập đoàn Tân Thế Giới nên cô đi nhờ xe anh luôn, không phải phiền Võ Quế Sơn tới đón nữa.Việc đầu tiên Trương Mỹ Vân làm sau khi tới tập đoàn đó là đứng canh ở chỗ bàn làm việc của Phan Hà Liên để đợi cô ta.8 giờ vào làm, nhưng phải 8 giờ 15 cô ta mới tới.Đi làm muộn nhưng thái độ của Phan Hà Liên vẫn rất nghênh ngang, hống hách.Cô ta khoe với đồng nghiệp là được chồng lái xe chở đi ăn phở Cồ.Trương Mỹ Vân nhìn mà ngứa cả mắt nhưng vẫn phải cố nhịn."Chị đến rồi à? Em đợi chị mãi"Trương Mỹ Vân chủ động lên tiếng.Nhìn thấy Trương Mỹ Vân, Phan Hà Liên giả nai, coi như chưa có chuyện hai người từng gặp nhau nói chuyện trên tầng thượng vào chiều hôm thứ hai."Em tìm chị có việc gì thế?""Chị cho em xin lại cái điện thoại"Mỹ Vân thẳng thản đề nghị.Phan Hà Liên đảo mắt như máy tính đang xử lý dữ liệu.Cô ta tỏ vẻ ngơ ngác hỏi lại Trương Mỹ Vân."Điện thoại nào nhỉ?".
Ăn cơm tối ở nhà hàng xong, Trương Mỹ Vân đi bộ lòng vòng dạo phố.
Tới khi mỏi chân, cô ghé vào quán chè, gọi một cốc chè sương sa hạt lựu nhấm nháp giết thời gian.
Tới 9 giờ rưỡi, nghĩ Sophia Ngô có lẽ đã rời khỏi biệt thự của Chúng Thời Vũ, cô mới bắt taxi về.
Hơn 10 giờ Trương Mỹ Vân về tới biệt thự.
Cô nghĩ rằng mọi người đều đã đi ngủ hết, nhưng Chúng Thời Vũ vẫn ngồi đọc báo ở phòng khách.
"Ông ngoại, ông vần chưa ngủ ạ?"
Trương Mỹ Vân lễ phép hỏi.
Chúng Thời Vũ ngước lên sau tờ báo, nhìn Trương Mỹ Vân.
"Cháu về rồi đấy à?"
Thấy Chúng Thời Vũ vẫn nhìn về phía cửa, như đang chờ đợi sự xuất hiện của cháu trai, Mỹ Vân lập tức hiểu ra, liền giải thích.
"Anh Phong phải qua chỗ anh Sơn xử lý chút việc nên có lẽ sẽ về muộn một chút ạ"
"Ông tưởng hai đứa cháu đi chung với nhau?"
"Dạ không ạ! Cháu về trước, nhưng vừa rồi thấy ông đang tiếp khách nên cháu đi ra ngoài ạ"
Chúng Thời Vũ hiếu Trương Mỹ Vân đang nhắc tới Sophia.
Đúng là trước đây, ông có ấn tượng khá tốt về Sophia.
Thậm chí đôi khi còn ngụ ý muốn tác hợp cho cô và Thanh Phong.
Nhựng sau khi Thanh Phong đưa Mỹ Vân về ra mắt, thậm chí hai đứa còn tặng cho ông một đứa chất ngoại thì ông đã hoàn toàn đẹp bỏ ý định đó.
"Vất vả cho cháu rồi.Lần sau ông sẽ hạn chế việc tiếp khách ở nhà"
"Dạ không sao đâu ạ!"
Trước khi đưa Trương Mỹ Vân vào làm việc trong tập đoàn Tân Thế Giới, Chúng Thanh Phong cũng đã có lời nhờ Chúng Thời Vũ giữ kín về mối quan hệ giữa hai người.
Mặc dù không hiểu cháu mình suy nghĩ thế nào mà cứ chần chừ trong việc kết hôn, nhưng ông cũng không can thiệp nhiều mà tôn trọng cuộc sống riêng tư của anh.
Một tay nuôi dạy Chúng Thanh Phong trưởng thành nên hơn ai hết, Chúng Thời Vũ hiểu cháu trai mình là người đàn ông tuy hơi gia trưởng, tính sở hữu cao nhưng có nhân cách và đạo đức tốt.
Sẽ không để người phụ nữ nào vì anh mà phải chịu thiệt thòi, ấm ức.
Gối và ga giường vẫn phẳng chứng tỏ đêm qua Chúng Thanh Phong không về nhà.
Lẽ nào tối qua đã xảy ra sự việc vô cùng nghiêm trọng? Để lát nữa đi làm cô hỏi dò trợ lý của anh xem sao.
Vì bây giờ Chúng Thời Giang cũng làm việc ở tập đoàn Tân Thế Giới nên cô đi nhờ xe anh luôn, không phải phiền Võ Quế Sơn tới đón nữa.
Việc đầu tiên Trương Mỹ Vân làm sau khi tới tập đoàn đó là đứng canh ở chỗ bàn làm việc của Phan Hà Liên để đợi cô ta.
8 giờ vào làm, nhưng phải 8 giờ 15 cô ta mới tới.
Đi làm muộn nhưng thái độ của Phan Hà Liên vẫn rất nghênh ngang, hống hách.
Cô ta khoe với đồng nghiệp là được chồng lái xe chở đi ăn phở Cồ.
Trương Mỹ Vân nhìn mà ngứa cả mắt nhưng vẫn phải cố nhịn.
"Chị đến rồi à? Em đợi chị mãi"
Trương Mỹ Vân chủ động lên tiếng.
Nhìn thấy Trương Mỹ Vân, Phan Hà Liên giả nai, coi như chưa có chuyện hai người từng gặp nhau nói chuyện trên tầng thượng vào chiều hôm thứ hai.
"Em tìm chị có việc gì thế?"
"Chị cho em xin lại cái điện thoại"
Mỹ Vân thẳng thản đề nghị.
Phan Hà Liên đảo mắt như máy tính đang xử lý dữ liệu.
Cô ta tỏ vẻ ngơ ngác hỏi lại Trương Mỹ Vân.
"Điện thoại nào nhỉ?".
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Ăn cơm tối ở nhà hàng xong, Trương Mỹ Vân đi bộ lòng vòng dạo phố.Tới khi mỏi chân, cô ghé vào quán chè, gọi một cốc chè sương sa hạt lựu nhấm nháp giết thời gian.Tới 9 giờ rưỡi, nghĩ Sophia Ngô có lẽ đã rời khỏi biệt thự của Chúng Thời Vũ, cô mới bắt taxi về.Hơn 10 giờ Trương Mỹ Vân về tới biệt thự.Cô nghĩ rằng mọi người đều đã đi ngủ hết, nhưng Chúng Thời Vũ vẫn ngồi đọc báo ở phòng khách."Ông ngoại, ông vần chưa ngủ ạ?"Trương Mỹ Vân lễ phép hỏi.Chúng Thời Vũ ngước lên sau tờ báo, nhìn Trương Mỹ Vân."Cháu về rồi đấy à?"Thấy Chúng Thời Vũ vẫn nhìn về phía cửa, như đang chờ đợi sự xuất hiện của cháu trai, Mỹ Vân lập tức hiểu ra, liền giải thích."Anh Phong phải qua chỗ anh Sơn xử lý chút việc nên có lẽ sẽ về muộn một chút ạ""Ông tưởng hai đứa cháu đi chung với nhau?""Dạ không ạ! Cháu về trước, nhưng vừa rồi thấy ông đang tiếp khách nên cháu đi ra ngoài ạ"Chúng Thời Vũ hiếu Trương Mỹ Vân đang nhắc tới Sophia.Đúng là trước đây, ông có ấn tượng khá tốt về Sophia.Thậm chí đôi khi còn ngụ ý muốn tác hợp cho cô và Thanh Phong.Nhựng sau khi Thanh Phong đưa Mỹ Vân về ra mắt, thậm chí hai đứa còn tặng cho ông một đứa chất ngoại thì ông đã hoàn toàn đẹp bỏ ý định đó."Vất vả cho cháu rồi.Lần sau ông sẽ hạn chế việc tiếp khách ở nhà""Dạ không sao đâu ạ!"Trước khi đưa Trương Mỹ Vân vào làm việc trong tập đoàn Tân Thế Giới, Chúng Thanh Phong cũng đã có lời nhờ Chúng Thời Vũ giữ kín về mối quan hệ giữa hai người.Mặc dù không hiểu cháu mình suy nghĩ thế nào mà cứ chần chừ trong việc kết hôn, nhưng ông cũng không can thiệp nhiều mà tôn trọng cuộc sống riêng tư của anh.Một tay nuôi dạy Chúng Thanh Phong trưởng thành nên hơn ai hết, Chúng Thời Vũ hiểu cháu trai mình là người đàn ông tuy hơi gia trưởng, tính sở hữu cao nhưng có nhân cách và đạo đức tốt.Sẽ không để người phụ nữ nào vì anh mà phải chịu thiệt thòi, ấm ức.Gối và ga giường vẫn phẳng chứng tỏ đêm qua Chúng Thanh Phong không về nhà.Lẽ nào tối qua đã xảy ra sự việc vô cùng nghiêm trọng? Để lát nữa đi làm cô hỏi dò trợ lý của anh xem sao.Vì bây giờ Chúng Thời Giang cũng làm việc ở tập đoàn Tân Thế Giới nên cô đi nhờ xe anh luôn, không phải phiền Võ Quế Sơn tới đón nữa.Việc đầu tiên Trương Mỹ Vân làm sau khi tới tập đoàn đó là đứng canh ở chỗ bàn làm việc của Phan Hà Liên để đợi cô ta.8 giờ vào làm, nhưng phải 8 giờ 15 cô ta mới tới.Đi làm muộn nhưng thái độ của Phan Hà Liên vẫn rất nghênh ngang, hống hách.Cô ta khoe với đồng nghiệp là được chồng lái xe chở đi ăn phở Cồ.Trương Mỹ Vân nhìn mà ngứa cả mắt nhưng vẫn phải cố nhịn."Chị đến rồi à? Em đợi chị mãi"Trương Mỹ Vân chủ động lên tiếng.Nhìn thấy Trương Mỹ Vân, Phan Hà Liên giả nai, coi như chưa có chuyện hai người từng gặp nhau nói chuyện trên tầng thượng vào chiều hôm thứ hai."Em tìm chị có việc gì thế?""Chị cho em xin lại cái điện thoại"Mỹ Vân thẳng thản đề nghị.Phan Hà Liên đảo mắt như máy tính đang xử lý dữ liệu.Cô ta tỏ vẻ ngơ ngác hỏi lại Trương Mỹ Vân."Điện thoại nào nhỉ?".