Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…
Chương 94: Trễ Hẹn
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Có lẽ do phải tự lập từ sớm nên trong tiềm thức của Trương Mỹ Vân đã hình thành cơ chế tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát.Điều đó là rất tốt, nhưng Chúng Thanh Phong không mong cô áp dụng nó với mình.Dù sao Thanh Phong cũng là một người đàn ông chân chính nên anh mong mình có thể chở che, bảo bọc cho Mỹ Vân."Tối nay hai anh có bận việc gì không?"Trương Mỹ Vân hồn nhiên hỏi."Sao thế? Đại gia Mỹ Vân muốn mời cơm anh với boss à?"Võ Quế Sơn cười.Trương Mỹ Vân lắc lư chiếc điện thoại trong tay, "Rửa máy lấy hên anh ơi""Tiếc quái! Lâu lâu mới có dịp được đi ăn chùa một bữa.Thế mà lại không có phúc được hưởng rồi""Anh bận gì à?""Anh sợ tối nay phải tiếp người bên tập đoàn Vạn Bảo say đến mất xác đây"chỉ nghĩ thôi Quế Sơn đã thấy ngao ngán rồi."Sao các anh buồn cười thế? Làm ăn cứ phải lôi nhau lên bàn nhậu là sao?""Không phải bọn anh muốn thế, mà là văn hoá kinh doanh của người Việt xưa nay đều thế nên bọn anh cũng phải thuận theo thôi ""Nếu các anh không thích thì ai ép các anh uống được""Điều đó là đương nhiên.Nhưng em không ở trong các cuộc nhậu đó em không thể hiểu hết được đâu""Ngụy biện!"Trương Mỹ Vân buông một câu chế giễu."Cái này nói thì khó lắm, em phải trực tiếp trải nghiệm cơ.Em cứ đẻ xong đi, đợi em bé cứng cáp rồi boss đưa em đi tiếp khách một vài lân cho mở mang tầm mắt"Võ Quế Sơn hứa hẹn.Biết mình không thể nói lại với Võ Quế Sơn nên Trương Mỹ Vân đành chuyển qua chủ đề khác."Vậy là em không có duyên mời cơm các anh rồi.Buồn quá đi""Mai hay ngày kia anh đều rảnh đấy Mỹ Vân"Vừa hay Lại Minh Nguyệt lại không phải người có tính kiên nhẫn.Cứ năm phút cô lại nhấc điện thoại gọi cho anh hỏi xem anh đi tới đâu rồi? Bao giờ thì tới nơi? Sau sáu lần nghe điện thoại của Lại Minh Nguyệt, cuối cùng Chúng Thời Giang cũng lái xe tới đậu trước cổng bệnh viện phụ sản, nơi cô đang làm việc.Vừa mở cửa lên xe, Lại Minh Nguyệt vừa càu nhàu."Anh bò trên đường hay sao mà lâu thế? Có biết em phải đứng đợi anh gần một tiếng đồng hồ rồi không hả?""Anh cũng muốn đi nhanh lắm chứ.Nhưng giờ tan tầm, đường tắc.Anh không sao nhúc nhích nổi"Chúng Thời Giang giải thích.Nhưng Lại Minh Nguyệt không chấp nhận lời giải thích đó của anh.Cô vặn lại."Lần trước tắc đường, lần này cũng tắc đường.Anh không còn lý do nào mới mẻ hơn à?""Anh bị tắc đường thật mà""Anh không biết đường đi xe máy à?"Chúng Thời Giang thở dài chán nản."Anh nhớ là đã từng giải thích với em một lần rồi mà.Anh không có xe máy.""Anh không biết mượn bạn bè, đồng nghiệp à?""Anh mới đi làm được ba ngày, thân thiết với ai đâu mà mượn xe máy người ta? Vả lại anh không biết đi xe máy"Lại Minh Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, "trời đất, thời đại nào rồi mà thanh niên không biết đi xe máy vậy? Anh không thể tìm lý do nào chính đáng hơn được à?"Chúng Thời Giang cảm thấy bực bội vì mình nói gì Lại Minh Nguyệt cũng không tin..
Có lẽ do phải tự lập từ sớm nên trong tiềm thức của Trương Mỹ Vân đã hình thành cơ chế tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát.
Điều đó là rất tốt, nhưng Chúng Thanh Phong không mong cô áp dụng nó với mình.
Dù sao Thanh Phong cũng là một người đàn ông chân chính nên anh mong mình có thể chở che, bảo bọc cho Mỹ Vân.
"Tối nay hai anh có bận việc gì không?"
Trương Mỹ Vân hồn nhiên hỏi.
"Sao thế? Đại gia Mỹ Vân muốn mời cơm anh với boss à?"
Võ Quế Sơn cười.
Trương Mỹ Vân lắc lư chiếc điện thoại trong tay, "Rửa máy lấy hên anh ơi"
"Tiếc quái! Lâu lâu mới có dịp được đi ăn chùa một bữa.Thế mà lại không có phúc được hưởng rồi"
"Anh bận gì à?"
"Anh sợ tối nay phải tiếp người bên tập đoàn Vạn Bảo say đến mất xác đây"
chỉ nghĩ thôi Quế Sơn đã thấy ngao ngán rồi.
"Sao các anh buồn cười thế? Làm ăn cứ phải lôi nhau lên bàn nhậu là sao?"
"Không phải bọn anh muốn thế, mà là văn hoá kinh doanh của người Việt xưa nay đều thế nên bọn anh cũng phải thuận theo thôi "
"Nếu các anh không thích thì ai ép các anh uống được"
"Điều đó là đương nhiên.
Nhưng em không ở trong các cuộc nhậu đó em không thể hiểu hết được đâu"
"Ngụy biện!"
Trương Mỹ Vân buông một câu chế giễu.
"Cái này nói thì khó lắm, em phải trực tiếp trải nghiệm cơ.
Em cứ đẻ xong đi, đợi em bé cứng cáp rồi boss đưa em đi tiếp khách một vài lân cho mở mang tầm mắt"
Võ Quế Sơn hứa hẹn.
Biết mình không thể nói lại với Võ Quế Sơn nên Trương Mỹ Vân đành chuyển qua chủ đề khác.
"Vậy là em không có duyên mời cơm các anh rồi.
Buồn quá đi"
"Mai hay ngày kia anh đều rảnh đấy Mỹ Vân"
Vừa hay Lại Minh Nguyệt lại không phải người có tính kiên nhẫn.
Cứ năm phút cô lại nhấc điện thoại gọi cho anh hỏi xem anh đi tới đâu rồi? Bao giờ thì tới nơi? Sau sáu lần nghe điện thoại của Lại Minh Nguyệt, cuối cùng Chúng Thời Giang cũng lái xe tới đậu trước cổng bệnh viện phụ sản, nơi cô đang làm việc.
Vừa mở cửa lên xe, Lại Minh Nguyệt vừa càu nhàu.
"Anh bò trên đường hay sao mà lâu thế? Có biết em phải đứng đợi anh gần một tiếng đồng hồ rồi không hả?"
"Anh cũng muốn đi nhanh lắm chứ.
Nhưng giờ tan tầm, đường tắc.
Anh không sao nhúc nhích nổi"
Chúng Thời Giang giải thích.
Nhưng Lại Minh Nguyệt không chấp nhận lời giải thích đó của anh.
Cô vặn lại.
"Lần trước tắc đường, lần này cũng tắc đường.
Anh không còn lý do nào mới mẻ hơn à?"
"Anh bị tắc đường thật mà"
"Anh không biết đường đi xe máy à?"
Chúng Thời Giang thở dài chán nản.
"Anh nhớ là đã từng giải thích với em một lần rồi mà.
Anh không có xe máy."
"Anh không biết mượn bạn bè, đồng nghiệp à?"
"Anh mới đi làm được ba ngày, thân thiết với ai đâu mà mượn xe máy người ta? Vả lại anh không biết đi xe máy"
Lại Minh Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, "trời đất, thời đại nào rồi mà thanh niên không biết đi xe máy vậy? Anh không thể tìm lý do nào chính đáng hơn được à?"
Chúng Thời Giang cảm thấy bực bội vì mình nói gì Lại Minh Nguyệt cũng không tin..
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Có lẽ do phải tự lập từ sớm nên trong tiềm thức của Trương Mỹ Vân đã hình thành cơ chế tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát.Điều đó là rất tốt, nhưng Chúng Thanh Phong không mong cô áp dụng nó với mình.Dù sao Thanh Phong cũng là một người đàn ông chân chính nên anh mong mình có thể chở che, bảo bọc cho Mỹ Vân."Tối nay hai anh có bận việc gì không?"Trương Mỹ Vân hồn nhiên hỏi."Sao thế? Đại gia Mỹ Vân muốn mời cơm anh với boss à?"Võ Quế Sơn cười.Trương Mỹ Vân lắc lư chiếc điện thoại trong tay, "Rửa máy lấy hên anh ơi""Tiếc quái! Lâu lâu mới có dịp được đi ăn chùa một bữa.Thế mà lại không có phúc được hưởng rồi""Anh bận gì à?""Anh sợ tối nay phải tiếp người bên tập đoàn Vạn Bảo say đến mất xác đây"chỉ nghĩ thôi Quế Sơn đã thấy ngao ngán rồi."Sao các anh buồn cười thế? Làm ăn cứ phải lôi nhau lên bàn nhậu là sao?""Không phải bọn anh muốn thế, mà là văn hoá kinh doanh của người Việt xưa nay đều thế nên bọn anh cũng phải thuận theo thôi ""Nếu các anh không thích thì ai ép các anh uống được""Điều đó là đương nhiên.Nhưng em không ở trong các cuộc nhậu đó em không thể hiểu hết được đâu""Ngụy biện!"Trương Mỹ Vân buông một câu chế giễu."Cái này nói thì khó lắm, em phải trực tiếp trải nghiệm cơ.Em cứ đẻ xong đi, đợi em bé cứng cáp rồi boss đưa em đi tiếp khách một vài lân cho mở mang tầm mắt"Võ Quế Sơn hứa hẹn.Biết mình không thể nói lại với Võ Quế Sơn nên Trương Mỹ Vân đành chuyển qua chủ đề khác."Vậy là em không có duyên mời cơm các anh rồi.Buồn quá đi""Mai hay ngày kia anh đều rảnh đấy Mỹ Vân"Vừa hay Lại Minh Nguyệt lại không phải người có tính kiên nhẫn.Cứ năm phút cô lại nhấc điện thoại gọi cho anh hỏi xem anh đi tới đâu rồi? Bao giờ thì tới nơi? Sau sáu lần nghe điện thoại của Lại Minh Nguyệt, cuối cùng Chúng Thời Giang cũng lái xe tới đậu trước cổng bệnh viện phụ sản, nơi cô đang làm việc.Vừa mở cửa lên xe, Lại Minh Nguyệt vừa càu nhàu."Anh bò trên đường hay sao mà lâu thế? Có biết em phải đứng đợi anh gần một tiếng đồng hồ rồi không hả?""Anh cũng muốn đi nhanh lắm chứ.Nhưng giờ tan tầm, đường tắc.Anh không sao nhúc nhích nổi"Chúng Thời Giang giải thích.Nhưng Lại Minh Nguyệt không chấp nhận lời giải thích đó của anh.Cô vặn lại."Lần trước tắc đường, lần này cũng tắc đường.Anh không còn lý do nào mới mẻ hơn à?""Anh bị tắc đường thật mà""Anh không biết đường đi xe máy à?"Chúng Thời Giang thở dài chán nản."Anh nhớ là đã từng giải thích với em một lần rồi mà.Anh không có xe máy.""Anh không biết mượn bạn bè, đồng nghiệp à?""Anh mới đi làm được ba ngày, thân thiết với ai đâu mà mượn xe máy người ta? Vả lại anh không biết đi xe máy"Lại Minh Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, "trời đất, thời đại nào rồi mà thanh niên không biết đi xe máy vậy? Anh không thể tìm lý do nào chính đáng hơn được à?"Chúng Thời Giang cảm thấy bực bội vì mình nói gì Lại Minh Nguyệt cũng không tin..