Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…
Chương 97: Nhập Viện
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Nghe Lại Minh Nguyệt giải thích thì Chúng Thời Giang mới vỡ lẽ.Anh lấy điện thoại, đặt một cách không hê nhẹ nhàng vào lòng bàn tay cô."Anh không thông minh là lỗi ở anh.Sao anh lại trút giận lên em?""Em còn xỉa xói anh thêm câu nữa là khỏi mượn điện thoại luôn đấy"Chúng Thời Giang định lấy lại điện thoại nhưng Lại Minh Nguyệt hành động nhanh hơn.Cô nắm lòng bàn tay lại, rồi rụt tay về.Lại Minh Nguyệt mở điện thoại của Chúng Thời Giang lên.Thấy màn hình bị khoá, cô giơ điện thoại về phía anh nói."Mật khẩu!"Mặc dù hơi bực, nhưng Chúng Thời Giang vẫn ngoan ngoãn nhập mật khẩu vào.Lại Minh Nguyệt tạo dáng, selfie mấy cái ảnh cầm bánh trên tay, rồi sẵn tiện chụp trộm Chúng Thời Giang với biểu cảm khó đăm đăm.Sau đó cô nhanh trí gửi luôn mấy tấm ảnh của anh vào zalo của mình, rồi xóa sạch dấu vết giống như mấy bức ảnh đó chưa từng tồn tại, tránh việc khổ chủ biết lại mắng cô một trận té tát.Trong lúc Chúng Thời Giang thanh toán tiền, Lại Minh Nguyệt ngắm nhìn khung cảnh đường phố rực rỡ bên dưới với chút tiếc nuối.Có thể đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong đời cô được tới ăn ở một nhà hàng sang chảnh như thể này nên muốn ở lại lâu thêm chút nữa, ngắm khung cảnh đẹp đề, lãng mạn này kĩ hơn chút nữa.Nhưng cuộc vui nào rồi cũng tới lúc tàn, Lại Minh Nguyệt không thể ngồi lì ở đây mãi được.Cô càng không thể để một người ngạo mạn như Chúng Thời Giang có thể nhìn thấu tâm tư của mình.Nếu không thể nào anh cũng châm chọc vài câu khiến cô trở nên vô cùng thê thảm, đáng thương.Trên đường đi xuống hầm gửi xe, Lại Minh Nguyệt sôi nổi thương lượng với Chúng Thời Giang."Em nghĩ sau này nếu chúng ta có hẹn nhau, anh có tới muộn một chút cũng không sao.Chỉ cần anh dẫn em đi ăn ở những nhà hàng kiểu kiểu như Grill 63 là em xí xoá hết.Vậy là cô giải thích qua loa với hai người già vài câu, sau đó bỏ họ lại, rồi bắt taxi tới bệnh viện.Khi tới bệnh viện, Trương Mỹ Vân thấy Lại Minh Nguyệt đang đứng đợi trước cửa phòng cấp cứu."Tình hình cậu Thời Giang thế nào rồi?"Mỹ Vân hỏi."Tạm thời không có nguy hiểm gì về tính mạng"Lại Minh Nguyệt đáp."Sao tự dưng cậu ấy lại bị ngất xỉu?"Lại Minh Nguyệt lắc đầu.Nếu Chúng Thời Giang là sản phụ thì cô có thể dựa vào chuyên môn, kinh nghiệm của mình để chẩn đoán anh bị làm sao.Nhưng anh không phải sản phụ nên cô không thể trả lời câu hỏi của bạn mình được.Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt cùng ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu chờ đợi và cầu nguyện cho Chúng Thời Giang.Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ đi ra hai người gần như đứng dậy cùng một lúc.Họ nhanh chóng tới bên bác sĩ, hỏi thăm tình hình của Chúng Thời Giang."Bệnh nhân bị tăng huyết áp, tràn dịch màng tim, gây ép tim cấp.Tình trạng tăng kali máu gây rối loạn nhịp tim nhanh chóng, khi không thể chịu đựng được nữa thì ngừng tim dẫn đến tử vong.May là bệnh nhân đã được phát hiện và đưa đến bệnh viện kịp thời".
Nghe Lại Minh Nguyệt giải thích thì Chúng Thời Giang mới vỡ lẽ.
Anh lấy điện thoại, đặt một cách không hê nhẹ nhàng vào lòng bàn tay cô.
"Anh không thông minh là lỗi ở anh.Sao anh lại trút giận lên em?"
"Em còn xỉa xói anh thêm câu nữa là khỏi mượn điện thoại luôn đấy"
Chúng Thời Giang định lấy lại điện thoại nhưng Lại Minh Nguyệt hành động nhanh hơn.
Cô nắm lòng bàn tay lại, rồi rụt tay về.
Lại Minh Nguyệt mở điện thoại của Chúng Thời Giang lên.
Thấy màn hình bị khoá, cô giơ điện thoại về phía anh nói.
"Mật khẩu!"
Mặc dù hơi bực, nhưng Chúng Thời Giang vẫn ngoan ngoãn nhập mật khẩu vào.
Lại Minh Nguyệt tạo dáng, selfie mấy cái ảnh cầm bánh trên tay, rồi sẵn tiện chụp trộm Chúng Thời Giang với biểu cảm khó đăm đăm.
Sau đó cô nhanh trí gửi luôn mấy tấm ảnh của anh vào zalo của mình, rồi xóa sạch dấu vết giống như mấy bức ảnh đó chưa từng tồn tại, tránh việc khổ chủ biết lại mắng cô một trận té tát.
Trong lúc Chúng Thời Giang thanh toán tiền, Lại Minh Nguyệt ngắm nhìn khung cảnh đường phố rực rỡ bên dưới với chút tiếc nuối.
Có thể đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong đời cô được tới ăn ở một nhà hàng sang chảnh như thể này nên muốn ở lại lâu thêm chút nữa, ngắm khung cảnh đẹp đề, lãng mạn này kĩ hơn chút nữa.
Nhưng cuộc vui nào rồi cũng tới lúc tàn, Lại Minh Nguyệt không thể ngồi lì ở đây mãi được.
Cô càng không thể để một người ngạo mạn như Chúng Thời Giang có thể nhìn thấu tâm tư của mình.
Nếu không thể nào anh cũng châm chọc vài câu khiến cô trở nên vô cùng thê thảm, đáng thương.
Trên đường đi xuống hầm gửi xe, Lại Minh Nguyệt sôi nổi thương lượng với Chúng Thời Giang.
"Em nghĩ sau này nếu chúng ta có hẹn nhau, anh có tới muộn một chút cũng không sao.
Chỉ cần anh dẫn em đi ăn ở những nhà hàng kiểu kiểu như Grill 63 là em xí xoá hết.
Vậy là cô giải thích qua loa với hai người già vài câu, sau đó bỏ họ lại, rồi bắt taxi tới bệnh viện.
Khi tới bệnh viện, Trương Mỹ Vân thấy Lại Minh Nguyệt đang đứng đợi trước cửa phòng cấp cứu.
"Tình hình cậu Thời Giang thế nào rồi?"
Mỹ Vân hỏi.
"Tạm thời không có nguy hiểm gì về tính mạng"
Lại Minh Nguyệt đáp.
"Sao tự dưng cậu ấy lại bị ngất xỉu?"
Lại Minh Nguyệt lắc đầu.
Nếu Chúng Thời Giang là sản phụ thì cô có thể dựa vào chuyên môn, kinh nghiệm của mình để chẩn đoán anh bị làm sao.
Nhưng anh không phải sản phụ nên cô không thể trả lời câu hỏi của bạn mình được.
Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt cùng ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu chờ đợi và cầu nguyện cho Chúng Thời Giang.
Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ đi ra hai người gần như đứng dậy cùng một lúc.
Họ nhanh chóng tới bên bác sĩ, hỏi thăm tình hình của Chúng Thời Giang.
"Bệnh nhân bị tăng huyết áp, tràn dịch màng tim, gây ép tim cấp.
Tình trạng tăng kali máu gây rối loạn nhịp tim nhanh chóng, khi không thể chịu đựng được nữa thì ngừng tim dẫn đến tử vong.
May là bệnh nhân đã được phát hiện và đưa đến bệnh viện kịp thời".
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Nghe Lại Minh Nguyệt giải thích thì Chúng Thời Giang mới vỡ lẽ.Anh lấy điện thoại, đặt một cách không hê nhẹ nhàng vào lòng bàn tay cô."Anh không thông minh là lỗi ở anh.Sao anh lại trút giận lên em?""Em còn xỉa xói anh thêm câu nữa là khỏi mượn điện thoại luôn đấy"Chúng Thời Giang định lấy lại điện thoại nhưng Lại Minh Nguyệt hành động nhanh hơn.Cô nắm lòng bàn tay lại, rồi rụt tay về.Lại Minh Nguyệt mở điện thoại của Chúng Thời Giang lên.Thấy màn hình bị khoá, cô giơ điện thoại về phía anh nói."Mật khẩu!"Mặc dù hơi bực, nhưng Chúng Thời Giang vẫn ngoan ngoãn nhập mật khẩu vào.Lại Minh Nguyệt tạo dáng, selfie mấy cái ảnh cầm bánh trên tay, rồi sẵn tiện chụp trộm Chúng Thời Giang với biểu cảm khó đăm đăm.Sau đó cô nhanh trí gửi luôn mấy tấm ảnh của anh vào zalo của mình, rồi xóa sạch dấu vết giống như mấy bức ảnh đó chưa từng tồn tại, tránh việc khổ chủ biết lại mắng cô một trận té tát.Trong lúc Chúng Thời Giang thanh toán tiền, Lại Minh Nguyệt ngắm nhìn khung cảnh đường phố rực rỡ bên dưới với chút tiếc nuối.Có thể đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong đời cô được tới ăn ở một nhà hàng sang chảnh như thể này nên muốn ở lại lâu thêm chút nữa, ngắm khung cảnh đẹp đề, lãng mạn này kĩ hơn chút nữa.Nhưng cuộc vui nào rồi cũng tới lúc tàn, Lại Minh Nguyệt không thể ngồi lì ở đây mãi được.Cô càng không thể để một người ngạo mạn như Chúng Thời Giang có thể nhìn thấu tâm tư của mình.Nếu không thể nào anh cũng châm chọc vài câu khiến cô trở nên vô cùng thê thảm, đáng thương.Trên đường đi xuống hầm gửi xe, Lại Minh Nguyệt sôi nổi thương lượng với Chúng Thời Giang."Em nghĩ sau này nếu chúng ta có hẹn nhau, anh có tới muộn một chút cũng không sao.Chỉ cần anh dẫn em đi ăn ở những nhà hàng kiểu kiểu như Grill 63 là em xí xoá hết.Vậy là cô giải thích qua loa với hai người già vài câu, sau đó bỏ họ lại, rồi bắt taxi tới bệnh viện.Khi tới bệnh viện, Trương Mỹ Vân thấy Lại Minh Nguyệt đang đứng đợi trước cửa phòng cấp cứu."Tình hình cậu Thời Giang thế nào rồi?"Mỹ Vân hỏi."Tạm thời không có nguy hiểm gì về tính mạng"Lại Minh Nguyệt đáp."Sao tự dưng cậu ấy lại bị ngất xỉu?"Lại Minh Nguyệt lắc đầu.Nếu Chúng Thời Giang là sản phụ thì cô có thể dựa vào chuyên môn, kinh nghiệm của mình để chẩn đoán anh bị làm sao.Nhưng anh không phải sản phụ nên cô không thể trả lời câu hỏi của bạn mình được.Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt cùng ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu chờ đợi và cầu nguyện cho Chúng Thời Giang.Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ đi ra hai người gần như đứng dậy cùng một lúc.Họ nhanh chóng tới bên bác sĩ, hỏi thăm tình hình của Chúng Thời Giang."Bệnh nhân bị tăng huyết áp, tràn dịch màng tim, gây ép tim cấp.Tình trạng tăng kali máu gây rối loạn nhịp tim nhanh chóng, khi không thể chịu đựng được nữa thì ngừng tim dẫn đến tử vong.May là bệnh nhân đã được phát hiện và đưa đến bệnh viện kịp thời".