Xích Huyền đại lục, Thanh Vân thành, đại sảnh Đường gia. "Bây giờ, tu vi Đại tiểu thư mất hết, sau này làm sao có thể tiếp quản ám vệ Đường gia? Trở thành thiếu chủ Đường gia được?" Vị lão giả ngồi đầu ở bên trái than một tiếng, nhìn chủ vị gia chủ, nói: "Gia chủ, xem như mấy lão chúng tôi cố gắng nâng Đại tiểu thư lên vị trí thiếu chủ, chỉ sợ, ám vệ Đường gia sẽ không phục nàng!" Ngồi ở dưới phía bên phải, trong mắt một nam nhân trung niên hiện ra tinh quang, dừng lại, nói: "Đại ca, để tốt cho Đường gia, ta thấy vẫn nên nhanh chóng chọn ra thiếu chủ, còn Ninh nhi, nói cho dễ nghe, nó đã 14 tuổi, tháng trước tu vi của nó mất hết, cả người tinh thần suy sụp, nhốt mình trong phòng cả ngày không ra ngoài, nghĩ đến sau này không thể trông cậy vào rồi." "Đúng vậy! Tuy nói lão tổ đã sớm quy định, mỗi đời Đường gia đều do con trưởng dòng chính kế thừa vị trí thiếu chủ, nhưng nhìn Đại tiểu thư như vậy..." "Đủ rồi!" Một tiếng trầm thấp cắt ngang lời nói của người kia, gia chủ Đường Khiếu trầm…
Chương 69: Bị người nhờ vả
Dược Môn Tiên YTác giả: Phượng QuỳnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpXích Huyền đại lục, Thanh Vân thành, đại sảnh Đường gia. "Bây giờ, tu vi Đại tiểu thư mất hết, sau này làm sao có thể tiếp quản ám vệ Đường gia? Trở thành thiếu chủ Đường gia được?" Vị lão giả ngồi đầu ở bên trái than một tiếng, nhìn chủ vị gia chủ, nói: "Gia chủ, xem như mấy lão chúng tôi cố gắng nâng Đại tiểu thư lên vị trí thiếu chủ, chỉ sợ, ám vệ Đường gia sẽ không phục nàng!" Ngồi ở dưới phía bên phải, trong mắt một nam nhân trung niên hiện ra tinh quang, dừng lại, nói: "Đại ca, để tốt cho Đường gia, ta thấy vẫn nên nhanh chóng chọn ra thiếu chủ, còn Ninh nhi, nói cho dễ nghe, nó đã 14 tuổi, tháng trước tu vi của nó mất hết, cả người tinh thần suy sụp, nhốt mình trong phòng cả ngày không ra ngoài, nghĩ đến sau này không thể trông cậy vào rồi." "Đúng vậy! Tuy nói lão tổ đã sớm quy định, mỗi đời Đường gia đều do con trưởng dòng chính kế thừa vị trí thiếu chủ, nhưng nhìn Đại tiểu thư như vậy..." "Đủ rồi!" Một tiếng trầm thấp cắt ngang lời nói của người kia, gia chủ Đường Khiếu trầm… Edit by Tiên Vô SắcNhìn đống xương trắng trước mặt, nàng dùng lửa đốt nó thành tro, lấy chiếc lá to chừng bàn tay quấn tro cốt lại, sau đó lấy y phục bao lại biến thành túi y phục thắt bên người.Vì Quan Âm Trúc dùng để trừ tà, dù có không gian, tro cốt cũng không thể bỏ vào, nếu bỏ vào, nữ quỷ kia sẽ biến thành mây khói."Lão hòa thượng, chúng ta đi thôi."Đường Ninh đỡ ông dậy, vừa đi trên đường núi, vừa nói: "Cũng chỉ chờ tới thành, ta mới chế thuốc trị cho ông được, bằng không nơi núi hoang vu này, thuốc cứu mạng không có, mà cô hồn dã quỷ lại nhiều."Khi đi tới thành rồi, ta phải hỏi thử có phi hành khí không mới được." Nàng vừa đi vừa lẩm bẩm, tốn sức đỡ ông ấy đi một đường dài, sau đó ngồi nghỉ ngơi, uống chút nước, đang cho ông ấy uống nước thuốc, thì nghe thấy tiếng xe ngựa truyền tới."Có xe?"Nàng sáng mắt lên, vội vàng đứng dậy nhìn, thấy một lão hán ngồi trên xe lừa đang chạy tới đây, trên xe lừa chứa rơm củi, xem ra giống như đang muốn vào thành họp chợ, thế là nàng vội vàng đi lên, qua ven đường chặn xe lừa lại."A di đà phật, lão thí chủ, sư phụ ta bệnh nặng không thể đi được, không biết có thể chở chúng ta một đoạn đường?" Nàng chắp tay trước ngực thi hành Phật lễ.Lão hán nhìn tiểu hòa thượng một chút, rồi nhìn lão hòa thượng đổ ở ven đường, nhân tiện nói: "Ta muốn đi Nhạn thành, tiểu sư phụ cũng đi Nhạn thành sao? Nếu cùng đường, thì đi cùng lão hán ta đi!""Đúng vậy đúng vậy, là đi Nhạn thành." Đường Ninh vội vàng đáp lời, nở nụ cười, nói: "Đa ta lão thí chủ, ta đi dìu sư phụ lên xe." Nói xong, vội vàng tới ven đường đỡ lão hòa thượng dậy.Lão hán thấy tiểu hòa thượng chỉ mới 13-14 tuổi, thân hình nhỏ gầy, cực lực đỡ lấy lão hòa thượng, thì xuống xe giúp đỡ, nâng lão hòa thượng lên xe, nhân tiện nói: "Tiểu sư phụ ngồi đằng sau trông sư phụ đi! Đường tới Nhạn thành còn xa, chắc tới buổi chiều mới thấu.""Đa tạ lão thí chủ." Đường Ninh nói lời cảm tạ, ngồi phía sau xe, xe lừa chậm rãi chạy đi, nàng cũng thở nhẹ ra một hơi.Cuối cùng không cần dựa vào hai chân tới Nhạn thành rồi.Một mình nàng còn được, hết lần này tới lần khác có thêm lão hòa thượng hôn mê nữa, cũng may mắn gặp được lão hán đi họp chợ.Nàng không vội, vì đường còn xa, nên tám với lão hán, xe lừa lắc lư đi tới phía trước...Trên đường, nàng gặp không ít bách tính đi Nhan thành, có người đi bộ, mệt quá nghỉ ở ven đường, có người ngồi xe lừa, một chiếc chứa đầy người, có bách thấy nàng là tiểu đầu trọc, cười cười chào hỏi với nàng, thậm chí cho nàng hai miếng lương khô.Khi đêm xuống, xe lừa vào Nhạn thành, nghe ngóng được chỗ Trịnh gia, liền đi qua đó. Trên người nàng bây giờ không có tiền gì cả, chỉ có thể đến Trịnh gia ở nhờ trước đã.Gõ gõ cánh cửa, mở cửa là một lão giả, thấy bên ngoài là một tiểu hòa thượng đang đỡ lão hòa thượng, liền hỏi: "Tiểu sư phụ muốn hóa duyên à? Ngươi chờ một lát, ta đi lấy ít thức ăn cho ngươi." Lão giả thiện tâm, cũng không hỏi nhiều liền muốn lấy đồ ăn cho hai hòa thượng."Lão thí chủ, xin chờ một chút." Đường Ninh vội vàng gọi ông lại, hiện ra ý cười: "Kỳ thật ta bị người nhờ vả, tới thăm chủ nhân quý phủ."
Edit by Tiên Vô Sắc
Nhìn đống xương trắng trước mặt, nàng dùng lửa đốt nó thành tro, lấy chiếc lá to chừng bàn tay quấn tro cốt lại, sau đó lấy y phục bao lại biến thành túi y phục thắt bên người.
Vì Quan Âm Trúc dùng để trừ tà, dù có không gian, tro cốt cũng không thể bỏ vào, nếu bỏ vào, nữ quỷ kia sẽ biến thành mây khói.
"Lão hòa thượng, chúng ta đi thôi."
Đường Ninh đỡ ông dậy, vừa đi trên đường núi, vừa nói: "Cũng chỉ chờ tới thành, ta mới chế thuốc trị cho ông được, bằng không nơi núi hoang vu này, thuốc cứu mạng không có, mà cô hồn dã quỷ lại nhiều.
"Khi đi tới thành rồi, ta phải hỏi thử có phi hành khí không mới được." Nàng vừa đi vừa lẩm bẩm, tốn sức đỡ ông ấy đi một đường dài, sau đó ngồi nghỉ ngơi, uống chút nước, đang cho ông ấy uống nước thuốc, thì nghe thấy tiếng xe ngựa truyền tới.
"Có xe?"
Nàng sáng mắt lên, vội vàng đứng dậy nhìn, thấy một lão hán ngồi trên xe lừa đang chạy tới đây, trên xe lừa chứa rơm củi, xem ra giống như đang muốn vào thành họp chợ, thế là nàng vội vàng đi lên, qua ven đường chặn xe lừa lại.
"A di đà phật, lão thí chủ, sư phụ ta bệnh nặng không thể đi được, không biết có thể chở chúng ta một đoạn đường?" Nàng chắp tay trước ngực thi hành Phật lễ.
Lão hán nhìn tiểu hòa thượng một chút, rồi nhìn lão hòa thượng đổ ở ven đường, nhân tiện nói: "Ta muốn đi Nhạn thành, tiểu sư phụ cũng đi Nhạn thành sao? Nếu cùng đường, thì đi cùng lão hán ta đi!"
"Đúng vậy đúng vậy, là đi Nhạn thành." Đường Ninh vội vàng đáp lời, nở nụ cười, nói: "Đa ta lão thí chủ, ta đi dìu sư phụ lên xe." Nói xong, vội vàng tới ven đường đỡ lão hòa thượng dậy.
Lão hán thấy tiểu hòa thượng chỉ mới 13-14 tuổi, thân hình nhỏ gầy, cực lực đỡ lấy lão hòa thượng, thì xuống xe giúp đỡ, nâng lão hòa thượng lên xe, nhân tiện nói: "Tiểu sư phụ ngồi đằng sau trông sư phụ đi! Đường tới Nhạn thành còn xa, chắc tới buổi chiều mới thấu."
"Đa tạ lão thí chủ." Đường Ninh nói lời cảm tạ, ngồi phía sau xe, xe lừa chậm rãi chạy đi, nàng cũng thở nhẹ ra một hơi.
Cuối cùng không cần dựa vào hai chân tới Nhạn thành rồi.
Một mình nàng còn được, hết lần này tới lần khác có thêm lão hòa thượng hôn mê nữa, cũng may mắn gặp được lão hán đi họp chợ.
Nàng không vội, vì đường còn xa, nên tám với lão hán, xe lừa lắc lư đi tới phía trước...
Trên đường, nàng gặp không ít bách tính đi Nhan thành, có người đi bộ, mệt quá nghỉ ở ven đường, có người ngồi xe lừa, một chiếc chứa đầy người, có bách thấy nàng là tiểu đầu trọc, cười cười chào hỏi với nàng, thậm chí cho nàng hai miếng lương khô.
Khi đêm xuống, xe lừa vào Nhạn thành, nghe ngóng được chỗ Trịnh gia, liền đi qua đó. Trên người nàng bây giờ không có tiền gì cả, chỉ có thể đến Trịnh gia ở nhờ trước đã.
Gõ gõ cánh cửa, mở cửa là một lão giả, thấy bên ngoài là một tiểu hòa thượng đang đỡ lão hòa thượng, liền hỏi: "Tiểu sư phụ muốn hóa duyên à? Ngươi chờ một lát, ta đi lấy ít thức ăn cho ngươi." Lão giả thiện tâm, cũng không hỏi nhiều liền muốn lấy đồ ăn cho hai hòa thượng.
"Lão thí chủ, xin chờ một chút." Đường Ninh vội vàng gọi ông lại, hiện ra ý cười: "Kỳ thật ta bị người nhờ vả, tới thăm chủ nhân quý phủ."
Dược Môn Tiên YTác giả: Phượng QuỳnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpXích Huyền đại lục, Thanh Vân thành, đại sảnh Đường gia. "Bây giờ, tu vi Đại tiểu thư mất hết, sau này làm sao có thể tiếp quản ám vệ Đường gia? Trở thành thiếu chủ Đường gia được?" Vị lão giả ngồi đầu ở bên trái than một tiếng, nhìn chủ vị gia chủ, nói: "Gia chủ, xem như mấy lão chúng tôi cố gắng nâng Đại tiểu thư lên vị trí thiếu chủ, chỉ sợ, ám vệ Đường gia sẽ không phục nàng!" Ngồi ở dưới phía bên phải, trong mắt một nam nhân trung niên hiện ra tinh quang, dừng lại, nói: "Đại ca, để tốt cho Đường gia, ta thấy vẫn nên nhanh chóng chọn ra thiếu chủ, còn Ninh nhi, nói cho dễ nghe, nó đã 14 tuổi, tháng trước tu vi của nó mất hết, cả người tinh thần suy sụp, nhốt mình trong phòng cả ngày không ra ngoài, nghĩ đến sau này không thể trông cậy vào rồi." "Đúng vậy! Tuy nói lão tổ đã sớm quy định, mỗi đời Đường gia đều do con trưởng dòng chính kế thừa vị trí thiếu chủ, nhưng nhìn Đại tiểu thư như vậy..." "Đủ rồi!" Một tiếng trầm thấp cắt ngang lời nói của người kia, gia chủ Đường Khiếu trầm… Edit by Tiên Vô SắcNhìn đống xương trắng trước mặt, nàng dùng lửa đốt nó thành tro, lấy chiếc lá to chừng bàn tay quấn tro cốt lại, sau đó lấy y phục bao lại biến thành túi y phục thắt bên người.Vì Quan Âm Trúc dùng để trừ tà, dù có không gian, tro cốt cũng không thể bỏ vào, nếu bỏ vào, nữ quỷ kia sẽ biến thành mây khói."Lão hòa thượng, chúng ta đi thôi."Đường Ninh đỡ ông dậy, vừa đi trên đường núi, vừa nói: "Cũng chỉ chờ tới thành, ta mới chế thuốc trị cho ông được, bằng không nơi núi hoang vu này, thuốc cứu mạng không có, mà cô hồn dã quỷ lại nhiều."Khi đi tới thành rồi, ta phải hỏi thử có phi hành khí không mới được." Nàng vừa đi vừa lẩm bẩm, tốn sức đỡ ông ấy đi một đường dài, sau đó ngồi nghỉ ngơi, uống chút nước, đang cho ông ấy uống nước thuốc, thì nghe thấy tiếng xe ngựa truyền tới."Có xe?"Nàng sáng mắt lên, vội vàng đứng dậy nhìn, thấy một lão hán ngồi trên xe lừa đang chạy tới đây, trên xe lừa chứa rơm củi, xem ra giống như đang muốn vào thành họp chợ, thế là nàng vội vàng đi lên, qua ven đường chặn xe lừa lại."A di đà phật, lão thí chủ, sư phụ ta bệnh nặng không thể đi được, không biết có thể chở chúng ta một đoạn đường?" Nàng chắp tay trước ngực thi hành Phật lễ.Lão hán nhìn tiểu hòa thượng một chút, rồi nhìn lão hòa thượng đổ ở ven đường, nhân tiện nói: "Ta muốn đi Nhạn thành, tiểu sư phụ cũng đi Nhạn thành sao? Nếu cùng đường, thì đi cùng lão hán ta đi!""Đúng vậy đúng vậy, là đi Nhạn thành." Đường Ninh vội vàng đáp lời, nở nụ cười, nói: "Đa ta lão thí chủ, ta đi dìu sư phụ lên xe." Nói xong, vội vàng tới ven đường đỡ lão hòa thượng dậy.Lão hán thấy tiểu hòa thượng chỉ mới 13-14 tuổi, thân hình nhỏ gầy, cực lực đỡ lấy lão hòa thượng, thì xuống xe giúp đỡ, nâng lão hòa thượng lên xe, nhân tiện nói: "Tiểu sư phụ ngồi đằng sau trông sư phụ đi! Đường tới Nhạn thành còn xa, chắc tới buổi chiều mới thấu.""Đa tạ lão thí chủ." Đường Ninh nói lời cảm tạ, ngồi phía sau xe, xe lừa chậm rãi chạy đi, nàng cũng thở nhẹ ra một hơi.Cuối cùng không cần dựa vào hai chân tới Nhạn thành rồi.Một mình nàng còn được, hết lần này tới lần khác có thêm lão hòa thượng hôn mê nữa, cũng may mắn gặp được lão hán đi họp chợ.Nàng không vội, vì đường còn xa, nên tám với lão hán, xe lừa lắc lư đi tới phía trước...Trên đường, nàng gặp không ít bách tính đi Nhan thành, có người đi bộ, mệt quá nghỉ ở ven đường, có người ngồi xe lừa, một chiếc chứa đầy người, có bách thấy nàng là tiểu đầu trọc, cười cười chào hỏi với nàng, thậm chí cho nàng hai miếng lương khô.Khi đêm xuống, xe lừa vào Nhạn thành, nghe ngóng được chỗ Trịnh gia, liền đi qua đó. Trên người nàng bây giờ không có tiền gì cả, chỉ có thể đến Trịnh gia ở nhờ trước đã.Gõ gõ cánh cửa, mở cửa là một lão giả, thấy bên ngoài là một tiểu hòa thượng đang đỡ lão hòa thượng, liền hỏi: "Tiểu sư phụ muốn hóa duyên à? Ngươi chờ một lát, ta đi lấy ít thức ăn cho ngươi." Lão giả thiện tâm, cũng không hỏi nhiều liền muốn lấy đồ ăn cho hai hòa thượng."Lão thí chủ, xin chờ một chút." Đường Ninh vội vàng gọi ông lại, hiện ra ý cười: "Kỳ thật ta bị người nhờ vả, tới thăm chủ nhân quý phủ."