Tác giả:

Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…

Chương 99: Dỗ Dành Bệnh Nhân

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Trương Mỹ Vân gõ cửa nhưng không nghe tiếng trả lời.Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, ai ngờ thấy Chúng Thanh Phong đang nằm ngủ gục ở bàn làm việc, trong tay đang cầm thứ gì đó.Cô lại gân hơn thì phát hiện ra anh đang cầm tấm ảnh chụp 5 thành viên trong gia đình.Mỹ Vân dễ dàng đoán ra danh tính của từng người.Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ Thanh Phong.Mẹ anh rất đẹp, nét đẹp đậm chất Á Đông, sang trọng, quý phái.Khi chụp tấm hình này, có lẽ bà mới ngoài 30 tuổi.Chắc nằm lâu ở một tư thế khiến Chúng Thanh Phong bị mỏi nên anh xoay người, suýt chút nữa tay anh gạt trúng hộp đựng bút.May mà Trương Mỹ Vân kịp thời phát hiện ra, nhanh tay đặt sang chỗ khác.Thấy Chúng Thanh Phong nằm ngủ trên bàn thế này không ổn, Trương Mỹ Vân vừa khẽ lay người anh vừa gọi."Thanh Phong! Thanh Phong..."Thanh Phong nhăn nhó, tỏ thái độ khó chịu khi bị làm phiên.Anh giơ tay lên gạt tay cô ra.Mỹ Vân cổ gọi thêm lần nữa."Thanh Phong, dậy vào giường ngủ cho thoải mái đi anh...Lần này Chúng Thanh Phong không buồn nhúc nhích luôn.Với sức của Trương Mỹ Vân thì không thể đìu anh về phòng được nên cô đành phải để anh ngủ lại thư phòng.Trước khi rời đi, cô không quên khoác cho anh một tấm chăn mỏng.Chưa tới sáu giờ sáng, Chúng Thanh Phong đã tỉnh ngủ.Trong lúc mơ màng, anh phát hiện ra tấm chăn mỏng đắp trên người mình.Đây là chăn Trương Mỹ Vân thường dùng để khoác khi ngồi uống trà hay đọc sách ngoài ban công, nên Thanh Phong đoán có lễ cô đã đã nó cho anh.Chúng Thanh Phong chun mũi, nhăn mặt khi phát hiện ra trên quần áo mình toàn là mùi rượu.Anh lặng lẽ trở về phòng riêng.Lúc này Trương Mỹ Vân vẫn say sưa ngủ.Thanh Phong mở cửa tủ nhẹ nhàng hết mức có thể, lấy ra bộ quần áo rồi lặng lẽ đi ra ngoài.Anh lên phòng của Chúng Thời Giang để tắm gội, cạo râu.Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Chúng Thanh Phong xuống bếp thấy cô Đông đang chuẩn bị nấu bữa sáng.Anh dặn dò.Em đi gặp y tá làm thủ tục xuất viện cho anh đi.Anh không thể ở lại đây.Anh không muốn ở đây thêm một giầy, một phút nào nữa...""Đừng càn quấy nữa!""Anh không càn quấy! Anh thật sự không ở trong viện được..."Vừa nói, Chúng Thời Giang vừa giật ống truyền trên tay ra, định nhào xuống giường nhưng cơ thể còn yếu, không có sức lực.Lúc đó nếu Lại Minh Nguyệt không kịp thời giữ lại anh đã ngã sấp mặt rồi."Đi còn không nổi thì anh định xuất viện kiểu gì?"Những hình ảnh chị gái nằm trên giường bệnh, cả người quấn băng trắng toát hiện lên chập chờn khiến đầu Chúng Thời Giang đau như búa bổ."Không...!Không...!Không."Chúng Thời Giang lẩm nhẩm, lắc đầu qua trái rồi lại qua phải.Chứng kiến cảnh tượng đó, Chúng Thanh Phong không sao cầm lòng nổi.Anh tiến đến bên giường, giải thích với Lại Minh Nguyệt."Cậu Thời Giang bị chứng ám ảnh cưỡng chế với bệnh viện.Hai mươi ba năm nay, dù ốm nặng đến đâu cậu ấy cũng nhất quyết không chịu nằm viện..., "Dù là như vậy thì anh ấy cũng phải nằm viện hết ngày hôm nay để theo dõi diễn biến của bệnh tràn dịch màng tim.Hơn nữa bác sĩ cũng chưa tìm ra nguyên nhân gây ra bệnh của anh ấy.Nếu như không tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì làm sao chữa trị triệt để được?""Anh biết nguyên nhân cậu Thời Giang bị tràn dịch màng tim Chúng Thanh Phong nói..

Trương Mỹ Vân gõ cửa nhưng không nghe tiếng trả lời.

Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, ai ngờ thấy Chúng Thanh Phong đang nằm ngủ gục ở bàn làm việc, trong tay đang cầm thứ gì đó.

Cô lại gân hơn thì phát hiện ra anh đang cầm tấm ảnh chụp 5 thành viên trong gia đình.

Mỹ Vân dễ dàng đoán ra danh tính của từng người.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ Thanh Phong.

Mẹ anh rất đẹp, nét đẹp đậm chất Á Đông, sang trọng, quý phái.

Khi chụp tấm hình này, có lẽ bà mới ngoài 30 tuổi.

Chắc nằm lâu ở một tư thế khiến Chúng Thanh Phong bị mỏi nên anh xoay người, suýt chút nữa tay anh gạt trúng hộp đựng bút.

May mà Trương Mỹ Vân kịp thời phát hiện ra, nhanh tay đặt sang chỗ khác.

Thấy Chúng Thanh Phong nằm ngủ trên bàn thế này không ổn, Trương Mỹ Vân vừa khẽ lay người anh vừa gọi.

"Thanh Phong! Thanh Phong..."

Thanh Phong nhăn nhó, tỏ thái độ khó chịu khi bị làm phiên.

Anh giơ tay lên gạt tay cô ra.

Mỹ Vân cổ gọi thêm lần nữa.

"Thanh Phong, dậy vào giường ngủ cho thoải mái đi anh...Lần này Chúng Thanh Phong không buồn nhúc nhích luôn.Với sức của Trương Mỹ Vân thì không thể đìu anh về phòng được nên cô đành phải để anh ngủ lại thư phòng.

Trước khi rời đi, cô không quên khoác cho anh một tấm chăn mỏng.

Chưa tới sáu giờ sáng, Chúng Thanh Phong đã tỉnh ngủ.

Trong lúc mơ màng, anh phát hiện ra tấm chăn mỏng đắp trên người mình.

Đây là chăn Trương Mỹ Vân thường dùng để khoác khi ngồi uống trà hay đọc sách ngoài ban công, nên Thanh Phong đoán có lễ cô đã đã nó cho anh.

Chúng Thanh Phong chun mũi, nhăn mặt khi phát hiện ra trên quần áo mình toàn là mùi rượu.

Anh lặng lẽ trở về phòng riêng.

Lúc này Trương Mỹ Vân vẫn say sưa ngủ.

Thanh Phong mở cửa tủ nhẹ nhàng hết mức có thể, lấy ra bộ quần áo rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Anh lên phòng của Chúng Thời Giang để tắm gội, cạo râu.

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Chúng Thanh Phong xuống bếp thấy cô Đông đang chuẩn bị nấu bữa sáng.

Anh dặn dò.

Em đi gặp y tá làm thủ tục xuất viện cho anh đi.

Anh không thể ở lại đây.

Anh không muốn ở đây thêm một giầy, một phút nào nữa..."

"Đừng càn quấy nữa!"

"Anh không càn quấy! Anh thật sự không ở trong viện được..."

Vừa nói, Chúng Thời Giang vừa giật ống truyền trên tay ra, định nhào xuống giường nhưng cơ thể còn yếu, không có sức lực.

Lúc đó nếu Lại Minh Nguyệt không kịp thời giữ lại anh đã ngã sấp mặt rồi.

"Đi còn không nổi thì anh định xuất viện kiểu gì?"

Những hình ảnh chị gái nằm trên giường bệnh, cả người quấn băng trắng toát hiện lên chập chờn khiến đầu Chúng Thời Giang đau như búa bổ.

"Không...!

Không...!

Không."

Chúng Thời Giang lẩm nhẩm, lắc đầu qua trái rồi lại qua phải.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Chúng Thanh Phong không sao cầm lòng nổi.

Anh tiến đến bên giường, giải thích với Lại Minh Nguyệt.

"Cậu Thời Giang bị chứng ám ảnh cưỡng chế với bệnh viện.

Hai mươi ba năm nay, dù ốm nặng đến đâu cậu ấy cũng nhất quyết không chịu nằm viện..., "Dù là như vậy thì anh ấy cũng phải nằm viện hết ngày hôm nay để theo dõi diễn biến của bệnh tràn dịch màng tim.

Hơn nữa bác sĩ cũng chưa tìm ra nguyên nhân gây ra bệnh của anh ấy.

Nếu như không tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì làm sao chữa trị triệt để được?"

"Anh biết nguyên nhân cậu Thời Giang bị tràn dịch màng tim Chúng Thanh Phong nói..

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Trương Mỹ Vân gõ cửa nhưng không nghe tiếng trả lời.Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, ai ngờ thấy Chúng Thanh Phong đang nằm ngủ gục ở bàn làm việc, trong tay đang cầm thứ gì đó.Cô lại gân hơn thì phát hiện ra anh đang cầm tấm ảnh chụp 5 thành viên trong gia đình.Mỹ Vân dễ dàng đoán ra danh tính của từng người.Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ Thanh Phong.Mẹ anh rất đẹp, nét đẹp đậm chất Á Đông, sang trọng, quý phái.Khi chụp tấm hình này, có lẽ bà mới ngoài 30 tuổi.Chắc nằm lâu ở một tư thế khiến Chúng Thanh Phong bị mỏi nên anh xoay người, suýt chút nữa tay anh gạt trúng hộp đựng bút.May mà Trương Mỹ Vân kịp thời phát hiện ra, nhanh tay đặt sang chỗ khác.Thấy Chúng Thanh Phong nằm ngủ trên bàn thế này không ổn, Trương Mỹ Vân vừa khẽ lay người anh vừa gọi."Thanh Phong! Thanh Phong..."Thanh Phong nhăn nhó, tỏ thái độ khó chịu khi bị làm phiên.Anh giơ tay lên gạt tay cô ra.Mỹ Vân cổ gọi thêm lần nữa."Thanh Phong, dậy vào giường ngủ cho thoải mái đi anh...Lần này Chúng Thanh Phong không buồn nhúc nhích luôn.Với sức của Trương Mỹ Vân thì không thể đìu anh về phòng được nên cô đành phải để anh ngủ lại thư phòng.Trước khi rời đi, cô không quên khoác cho anh một tấm chăn mỏng.Chưa tới sáu giờ sáng, Chúng Thanh Phong đã tỉnh ngủ.Trong lúc mơ màng, anh phát hiện ra tấm chăn mỏng đắp trên người mình.Đây là chăn Trương Mỹ Vân thường dùng để khoác khi ngồi uống trà hay đọc sách ngoài ban công, nên Thanh Phong đoán có lễ cô đã đã nó cho anh.Chúng Thanh Phong chun mũi, nhăn mặt khi phát hiện ra trên quần áo mình toàn là mùi rượu.Anh lặng lẽ trở về phòng riêng.Lúc này Trương Mỹ Vân vẫn say sưa ngủ.Thanh Phong mở cửa tủ nhẹ nhàng hết mức có thể, lấy ra bộ quần áo rồi lặng lẽ đi ra ngoài.Anh lên phòng của Chúng Thời Giang để tắm gội, cạo râu.Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Chúng Thanh Phong xuống bếp thấy cô Đông đang chuẩn bị nấu bữa sáng.Anh dặn dò.Em đi gặp y tá làm thủ tục xuất viện cho anh đi.Anh không thể ở lại đây.Anh không muốn ở đây thêm một giầy, một phút nào nữa...""Đừng càn quấy nữa!""Anh không càn quấy! Anh thật sự không ở trong viện được..."Vừa nói, Chúng Thời Giang vừa giật ống truyền trên tay ra, định nhào xuống giường nhưng cơ thể còn yếu, không có sức lực.Lúc đó nếu Lại Minh Nguyệt không kịp thời giữ lại anh đã ngã sấp mặt rồi."Đi còn không nổi thì anh định xuất viện kiểu gì?"Những hình ảnh chị gái nằm trên giường bệnh, cả người quấn băng trắng toát hiện lên chập chờn khiến đầu Chúng Thời Giang đau như búa bổ."Không...!Không...!Không."Chúng Thời Giang lẩm nhẩm, lắc đầu qua trái rồi lại qua phải.Chứng kiến cảnh tượng đó, Chúng Thanh Phong không sao cầm lòng nổi.Anh tiến đến bên giường, giải thích với Lại Minh Nguyệt."Cậu Thời Giang bị chứng ám ảnh cưỡng chế với bệnh viện.Hai mươi ba năm nay, dù ốm nặng đến đâu cậu ấy cũng nhất quyết không chịu nằm viện..., "Dù là như vậy thì anh ấy cũng phải nằm viện hết ngày hôm nay để theo dõi diễn biến của bệnh tràn dịch màng tim.Hơn nữa bác sĩ cũng chưa tìm ra nguyên nhân gây ra bệnh của anh ấy.Nếu như không tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì làm sao chữa trị triệt để được?""Anh biết nguyên nhân cậu Thời Giang bị tràn dịch màng tim Chúng Thanh Phong nói..

Chương 99: Dỗ Dành Bệnh Nhân