Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…
Chương 152: Phê Bình
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Hiện tại Trương Mỹ Vân đã mang thai được 4 tháng rưỡi, em bé bắt đầu biết đạp trong bụng mẹ.Thời điểm này người mẹ cần phải giữ tinh thân luôn vui vẻ, lạc quan, ăn uống đầy đủ dưỡng chất, nghỉ ngơi đầy đủ thì sau này sinh ra em bé mới khoẻ mạnh, hạnh phúc.Ấy vậy mà ban ngày Mỹ Vân đi làm mệt nhọc, tan làm lại phải một thân một mình tới nhà kho hoang vu, hẻo lánh đấu trí với ba tên xã hội đen để giải cứu Trương Bá Thái.Cứu xong phải đưa vào bệnh viện, ngôi đợi vật vờ bên ngoài phòng cấp cứu, cô vừa mệt mỏi vừa đau lưng rã rời, hai mắt cứ díp lại với nhau.Lúc này Trương Mỹ Vân chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi đó là được tắm nước nóng, rôi trèo lên chiếc giường êm ái trong phòng ngủ của Chúng Thanh Phong, ngủ một giấc thẳng cảng đến tận sáng mai.Nhưng cô không thể bỏ về khi Trương Bá Thái đang nằm trong phòng cấp cứu, chưa biết tình hình thế nào được.Trương Mỹ Vân đưa tay xoa lưng cho đỡ đau, rồi nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.Vì quá mệt nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Trong vô thức, người Mỹ Vân từ từ đổ xuống.Đúng lúc đó, một cánh tay kịp thời đưa ra đỡ lấy cô.Người vừa đỡ cô không ai khác, chính là Chúng Thanh Phong.Khi Trương Bá Thái vừa được các bác sĩ và y tá đưa vào phòng cấp cứu thì Trương Mỹ Vân nhận được điện thoại của Chúng Thanh Phong.Anh hỏi cô đang ở đâu để anh qua đón.Mỹ Vân nói mình có chút việc, có thể đêm nay sẽ không về nhà.Vì cảm thấy không yên tâm nên Chúng Thanh Phong hỏi rõ ràng, cụ thể xem cô có việc, sao lại không vê.Sau một hồi quanh co, cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng phải nói thật chuyện anh trai cô đang nằm trong phòng cấp cứu.Vậy là chưa đây 20 phút sau, Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn đã có mặt trong bệnh viện.Hai người vừa tới khu vực hành lang phòng cấp cứu thì thấy Trương Mỹ Vân đổ dần, đổ dần xuống."Có phải người ta bắt cóc người đang nằm trong phòng cấp cứu để tống tiên em không?"Chúng Thanh Phong hỏi."Chuyện này kể ra thì dài dòng lắm."Chúng Thanh Phong nói: "Em cứ từ từ kể rõ ràng, cụ thể từng chi tiết một.Dù sao chúng ta cũng đang có thời gian mà."Nghe Trương Mỹ Vân kể xong, Chúng Thanh Phong giận đến mức quay sang đặt hai tay lên vai cô siết chặt."Trương Mỹ Vân, em có biết chuyện em làm nguy hiểm như thế nào không hả?"Chúng Thanh Phong rít lên."Anh đang làm đau em đấy.."Trương Mỹ Vân nhăn mặt lại.Sực nhớ ra mình đã dùng hơi nhiều sức với Trương Mỹ Vân nên Chúng Thanh Phong nhanh chóng thu tay về.Trương Mỹ Vân biết hành động cảm tính của mình có thể gây nguy hiểm cho bản thân và cả đứa con trong bụng, nhưng trong tình huống gấp gáp đó cô thật sự không còn cách lựa chọn nào khác."Em nghĩ là nếu anh đặt mình vào vị trí của em, anh cũng sẽ hành động giống như em.""Anh sẽ không đặt bản thân mình vào nguy hiểm nếu như có biện pháp an toàn hơn.".
Hiện tại Trương Mỹ Vân đã mang thai được 4 tháng rưỡi, em bé bắt đầu biết đạp trong bụng mẹ.
Thời điểm này người mẹ cần phải giữ tinh thân luôn vui vẻ, lạc quan, ăn uống đầy đủ dưỡng chất, nghỉ ngơi đầy đủ thì sau này sinh ra em bé mới khoẻ mạnh, hạnh phúc.
Ấy vậy mà ban ngày Mỹ Vân đi làm mệt nhọc, tan làm lại phải một thân một mình tới nhà kho hoang vu, hẻo lánh đấu trí với ba tên xã hội đen để giải cứu Trương Bá Thái.
Cứu xong phải đưa vào bệnh viện, ngôi đợi vật vờ bên ngoài phòng cấp cứu, cô vừa mệt mỏi vừa đau lưng rã rời, hai mắt cứ díp lại với nhau.
Lúc này Trương Mỹ Vân chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi đó là được tắm nước nóng, rôi trèo lên chiếc giường êm ái trong phòng ngủ của Chúng Thanh Phong, ngủ một giấc thẳng cảng đến tận sáng mai.
Nhưng cô không thể bỏ về khi Trương Bá Thái đang nằm trong phòng cấp cứu, chưa biết tình hình thế nào được.
Trương Mỹ Vân đưa tay xoa lưng cho đỡ đau, rồi nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.
Vì quá mệt nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong vô thức, người Mỹ Vân từ từ đổ xuống.
Đúng lúc đó, một cánh tay kịp thời đưa ra đỡ lấy cô.
Người vừa đỡ cô không ai khác, chính là Chúng Thanh Phong.
Khi Trương Bá Thái vừa được các bác sĩ và y tá đưa vào phòng cấp cứu thì Trương Mỹ Vân nhận được điện thoại của Chúng Thanh Phong.
Anh hỏi cô đang ở đâu để anh qua đón.
Mỹ Vân nói mình có chút việc, có thể đêm nay sẽ không về nhà.
Vì cảm thấy không yên tâm nên Chúng Thanh Phong hỏi rõ ràng, cụ thể xem cô có việc, sao lại không vê.
Sau một hồi quanh co, cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng phải nói thật chuyện anh trai cô đang nằm trong phòng cấp cứu.
Vậy là chưa đây 20 phút sau, Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn đã có mặt trong bệnh viện.
Hai người vừa tới khu vực hành lang phòng cấp cứu thì thấy Trương Mỹ Vân đổ dần, đổ dần xuống.
"Có phải người ta bắt cóc người đang nằm trong phòng cấp cứu để tống tiên em không?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
"Chuyện này kể ra thì dài dòng lắm."
Chúng Thanh Phong nói: "Em cứ từ từ kể rõ ràng, cụ thể từng chi tiết một.
Dù sao chúng ta cũng đang có thời gian mà."
Nghe Trương Mỹ Vân kể xong, Chúng Thanh Phong giận đến mức quay sang đặt hai tay lên vai cô siết chặt.
"Trương Mỹ Vân, em có biết chuyện em làm nguy hiểm như thế nào không hả?"
Chúng Thanh Phong rít lên.
"Anh đang làm đau em đấy.."
Trương Mỹ Vân nhăn mặt lại.
Sực nhớ ra mình đã dùng hơi nhiều sức với Trương Mỹ Vân nên Chúng Thanh Phong nhanh chóng thu tay về.
Trương Mỹ Vân biết hành động cảm tính của mình có thể gây nguy hiểm cho bản thân và cả đứa con trong bụng, nhưng trong tình huống gấp gáp đó cô thật sự không còn cách lựa chọn nào khác.
"Em nghĩ là nếu anh đặt mình vào vị trí của em, anh cũng sẽ hành động giống như em."
"Anh sẽ không đặt bản thân mình vào nguy hiểm nếu như có biện pháp an toàn hơn.".
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Hiện tại Trương Mỹ Vân đã mang thai được 4 tháng rưỡi, em bé bắt đầu biết đạp trong bụng mẹ.Thời điểm này người mẹ cần phải giữ tinh thân luôn vui vẻ, lạc quan, ăn uống đầy đủ dưỡng chất, nghỉ ngơi đầy đủ thì sau này sinh ra em bé mới khoẻ mạnh, hạnh phúc.Ấy vậy mà ban ngày Mỹ Vân đi làm mệt nhọc, tan làm lại phải một thân một mình tới nhà kho hoang vu, hẻo lánh đấu trí với ba tên xã hội đen để giải cứu Trương Bá Thái.Cứu xong phải đưa vào bệnh viện, ngôi đợi vật vờ bên ngoài phòng cấp cứu, cô vừa mệt mỏi vừa đau lưng rã rời, hai mắt cứ díp lại với nhau.Lúc này Trương Mỹ Vân chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi đó là được tắm nước nóng, rôi trèo lên chiếc giường êm ái trong phòng ngủ của Chúng Thanh Phong, ngủ một giấc thẳng cảng đến tận sáng mai.Nhưng cô không thể bỏ về khi Trương Bá Thái đang nằm trong phòng cấp cứu, chưa biết tình hình thế nào được.Trương Mỹ Vân đưa tay xoa lưng cho đỡ đau, rồi nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.Vì quá mệt nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Trong vô thức, người Mỹ Vân từ từ đổ xuống.Đúng lúc đó, một cánh tay kịp thời đưa ra đỡ lấy cô.Người vừa đỡ cô không ai khác, chính là Chúng Thanh Phong.Khi Trương Bá Thái vừa được các bác sĩ và y tá đưa vào phòng cấp cứu thì Trương Mỹ Vân nhận được điện thoại của Chúng Thanh Phong.Anh hỏi cô đang ở đâu để anh qua đón.Mỹ Vân nói mình có chút việc, có thể đêm nay sẽ không về nhà.Vì cảm thấy không yên tâm nên Chúng Thanh Phong hỏi rõ ràng, cụ thể xem cô có việc, sao lại không vê.Sau một hồi quanh co, cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng phải nói thật chuyện anh trai cô đang nằm trong phòng cấp cứu.Vậy là chưa đây 20 phút sau, Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn đã có mặt trong bệnh viện.Hai người vừa tới khu vực hành lang phòng cấp cứu thì thấy Trương Mỹ Vân đổ dần, đổ dần xuống."Có phải người ta bắt cóc người đang nằm trong phòng cấp cứu để tống tiên em không?"Chúng Thanh Phong hỏi."Chuyện này kể ra thì dài dòng lắm."Chúng Thanh Phong nói: "Em cứ từ từ kể rõ ràng, cụ thể từng chi tiết một.Dù sao chúng ta cũng đang có thời gian mà."Nghe Trương Mỹ Vân kể xong, Chúng Thanh Phong giận đến mức quay sang đặt hai tay lên vai cô siết chặt."Trương Mỹ Vân, em có biết chuyện em làm nguy hiểm như thế nào không hả?"Chúng Thanh Phong rít lên."Anh đang làm đau em đấy.."Trương Mỹ Vân nhăn mặt lại.Sực nhớ ra mình đã dùng hơi nhiều sức với Trương Mỹ Vân nên Chúng Thanh Phong nhanh chóng thu tay về.Trương Mỹ Vân biết hành động cảm tính của mình có thể gây nguy hiểm cho bản thân và cả đứa con trong bụng, nhưng trong tình huống gấp gáp đó cô thật sự không còn cách lựa chọn nào khác."Em nghĩ là nếu anh đặt mình vào vị trí của em, anh cũng sẽ hành động giống như em.""Anh sẽ không đặt bản thân mình vào nguy hiểm nếu như có biện pháp an toàn hơn.".