Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…
Chương 154: Ngày Nghỉ
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Đúng như lời hứa với Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong đã nhờ Võ Quế Sơn thông báo với bố mẹ đẻ của cô về việc Trương Bá Thái bị thương.Ngay lập tức ông Trương Bá Tùng và bà Nguyễn Ngọc Linh đã tới bệnh viện để trông nom, chăm sóc con trai.Được về nhà, ngâm mình trong bồn nước ấm pha mấy giọt tinh dầu tràm, Trương Mỹ Vân cảm thấy mình như được hồi sinh.Tắm xong tính thần thoải mái, Mỹ Vân trèo lên giường ngủ một mạch tới 10 giờ sáng hôm sau.Khi Trương Mỹ Vân tỉnh lại, nhìn đồng hồ báo thức đã là giữa buổi sáng, cô vội vàng bật dậy, vừa tụt xuống khỏi giường vừa lẩm bẩm: "Chết rồi...!sao mình có thể ngủ quên được chứ.Hôm nay có buổi họp quan trọng với đại diện bên tập đoàn Vạn Bảo.Sao mình lại ngủ quên được chứ...!Rõ ràng hôm qua trước khi đi ngủ mình đã bật đồng hồ báo thức rồi cơ mà.Ai đã tắt chuông báo thức của tôi? Ai? Ai? Ai?"Trương Mỹ Vân không dám gọi điện cho Võ Quế Sơn để hỏi tình hình công việc sáng nay, vì sợ anh đang tham gia cuộc họp cùng với Chúng Thanh Phong và đại diện ban lãnh đạo tập đoàn Vạn Bảo.Mỹ Vân đánh răng, rửa mặt trong vòng một nốt nhạc.Đang chuẩn bị mở tủ lấy quần áo để thay thì cô nhìn thấy tờ giấy nhắn dán trên cánh tủ.Trương Mỹ Vân gỡ tờ giấy nhắn xuống để đọc lời nhắn của Chúng Thanh Phong: "Hôm nay em không cần đi làm đâu.Anh báo với Võ Quế Sơn rồi."Trương Mỹ Vân đọc đi đọc lại tờ giấy nhắn mấy lần rồi than thở: "Đã mất công viết rôi, không viết quá lên mấy câu sao? Đúng là đồ keo kiệt."Vì không phải đến tập đoàn nữa nên Trương Mỹ Vân cũng chẳng buồn thay quần áo."Nhìn hấp dẫn quá! Cháu cảm ơn cô nhiều ạ."Gần nửa năm trở lại đây Trương Mỹ Vân không ăn bánh cuốn nên khi được cô Đông làm cho đĩa bánh cuốn chất lượng này, cô đã ăn hết veo trong vòng một nốt nhạc.Lấy giấy ăn lau miệng xong, Mỹ Vân không quên tán thưởng tay nghề của cô Đông: "Ngon tuyệt vời cô Đông ơi! Ngon xuất sắc luôn í.""Khi nào muốn ăn cứ nói với cô, cô làm cho."Cô Đông nở nụ cười hồn hậu."Vâng ạ!"Lâu rồi mới có một ngày được nghỉ nên Trương Mỹ Vân quyết định sẽ gác công việc sang một bên, để nghỉ ngơi một cách đúng nghĩa.Nhưng làm gì cho hết ngày đây? Trương Mỹ Vân vừa ngủ gần 10 tiếng đồng hồ nên không thể ngủ thêm được nữa.Vì không muốn chạm mặt bố mẹ nên Trương Mỹ Vân sẽ không tới bệnh viện thăm Trương Bá Thái.Lại Minh Nguyệt phải đi làm cả ngày nên Trương Mỹ Vân không thể rủ cô đi lang thang 36 phố phường, ăn cả thế giới được.Đang chẳng nghĩ ra việc gì để làm thì chợt cô Đông hỏi Trương Mỹ Vân: "Trưa nay cháu muốn ăn món gì?"Mỹ Vân quay sang nhìn cô Đông đang lúi húi chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn và nhanh chóng đưa ra quyết định: "Cháu muốn học nấu vài món, cô dạy cháu được không ạ?""Cháu muốn nấu cơm tình nhân mang cho Thanh Phong à?".
Đúng như lời hứa với Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong đã nhờ Võ Quế Sơn thông báo với bố mẹ đẻ của cô về việc Trương Bá Thái bị thương.
Ngay lập tức ông Trương Bá Tùng và bà Nguyễn Ngọc Linh đã tới bệnh viện để trông nom, chăm sóc con trai.
Được về nhà, ngâm mình trong bồn nước ấm pha mấy giọt tinh dầu tràm, Trương Mỹ Vân cảm thấy mình như được hồi sinh.
Tắm xong tính thần thoải mái, Mỹ Vân trèo lên giường ngủ một mạch tới 10 giờ sáng hôm sau.
Khi Trương Mỹ Vân tỉnh lại, nhìn đồng hồ báo thức đã là giữa buổi sáng, cô vội vàng bật dậy, vừa tụt xuống khỏi giường vừa lẩm bẩm: "Chết rồi...!
sao mình có thể ngủ quên được chứ.
Hôm nay có buổi họp quan trọng với đại diện bên tập đoàn Vạn Bảo.
Sao mình lại ngủ quên được chứ...!
Rõ ràng hôm qua trước khi đi ngủ mình đã bật đồng hồ báo thức rồi cơ mà.
Ai đã tắt chuông báo thức của tôi? Ai? Ai? Ai?"
Trương Mỹ Vân không dám gọi điện cho Võ Quế Sơn để hỏi tình hình công việc sáng nay, vì sợ anh đang tham gia cuộc họp cùng với Chúng Thanh Phong và đại diện ban lãnh đạo tập đoàn Vạn Bảo.
Mỹ Vân đánh răng, rửa mặt trong vòng một nốt nhạc.
Đang chuẩn bị mở tủ lấy quần áo để thay thì cô nhìn thấy tờ giấy nhắn dán trên cánh tủ.
Trương Mỹ Vân gỡ tờ giấy nhắn xuống để đọc lời nhắn của Chúng Thanh Phong: "Hôm nay em không cần đi làm đâu.
Anh báo với Võ Quế Sơn rồi."
Trương Mỹ Vân đọc đi đọc lại tờ giấy nhắn mấy lần rồi than thở: "Đã mất công viết rôi, không viết quá lên mấy câu sao? Đúng là đồ keo kiệt."
Vì không phải đến tập đoàn nữa nên Trương Mỹ Vân cũng chẳng buồn thay quần áo.
"Nhìn hấp dẫn quá! Cháu cảm ơn cô nhiều ạ."
Gần nửa năm trở lại đây Trương Mỹ Vân không ăn bánh cuốn nên khi được cô Đông làm cho đĩa bánh cuốn chất lượng này, cô đã ăn hết veo trong vòng một nốt nhạc.
Lấy giấy ăn lau miệng xong, Mỹ Vân không quên tán thưởng tay nghề của cô Đông: "Ngon tuyệt vời cô Đông ơi! Ngon xuất sắc luôn í."
"Khi nào muốn ăn cứ nói với cô, cô làm cho."
Cô Đông nở nụ cười hồn hậu.
"Vâng ạ!"
Lâu rồi mới có một ngày được nghỉ nên Trương Mỹ Vân quyết định sẽ gác công việc sang một bên, để nghỉ ngơi một cách đúng nghĩa.
Nhưng làm gì cho hết ngày đây? Trương Mỹ Vân vừa ngủ gần 10 tiếng đồng hồ nên không thể ngủ thêm được nữa.
Vì không muốn chạm mặt bố mẹ nên Trương Mỹ Vân sẽ không tới bệnh viện thăm Trương Bá Thái.
Lại Minh Nguyệt phải đi làm cả ngày nên Trương Mỹ Vân không thể rủ cô đi lang thang 36 phố phường, ăn cả thế giới được.
Đang chẳng nghĩ ra việc gì để làm thì chợt cô Đông hỏi Trương Mỹ Vân: "Trưa nay cháu muốn ăn món gì?"
Mỹ Vân quay sang nhìn cô Đông đang lúi húi chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn và nhanh chóng đưa ra quyết định: "Cháu muốn học nấu vài món, cô dạy cháu được không ạ?"
"Cháu muốn nấu cơm tình nhân mang cho Thanh Phong à?".
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Đúng như lời hứa với Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong đã nhờ Võ Quế Sơn thông báo với bố mẹ đẻ của cô về việc Trương Bá Thái bị thương.Ngay lập tức ông Trương Bá Tùng và bà Nguyễn Ngọc Linh đã tới bệnh viện để trông nom, chăm sóc con trai.Được về nhà, ngâm mình trong bồn nước ấm pha mấy giọt tinh dầu tràm, Trương Mỹ Vân cảm thấy mình như được hồi sinh.Tắm xong tính thần thoải mái, Mỹ Vân trèo lên giường ngủ một mạch tới 10 giờ sáng hôm sau.Khi Trương Mỹ Vân tỉnh lại, nhìn đồng hồ báo thức đã là giữa buổi sáng, cô vội vàng bật dậy, vừa tụt xuống khỏi giường vừa lẩm bẩm: "Chết rồi...!sao mình có thể ngủ quên được chứ.Hôm nay có buổi họp quan trọng với đại diện bên tập đoàn Vạn Bảo.Sao mình lại ngủ quên được chứ...!Rõ ràng hôm qua trước khi đi ngủ mình đã bật đồng hồ báo thức rồi cơ mà.Ai đã tắt chuông báo thức của tôi? Ai? Ai? Ai?"Trương Mỹ Vân không dám gọi điện cho Võ Quế Sơn để hỏi tình hình công việc sáng nay, vì sợ anh đang tham gia cuộc họp cùng với Chúng Thanh Phong và đại diện ban lãnh đạo tập đoàn Vạn Bảo.Mỹ Vân đánh răng, rửa mặt trong vòng một nốt nhạc.Đang chuẩn bị mở tủ lấy quần áo để thay thì cô nhìn thấy tờ giấy nhắn dán trên cánh tủ.Trương Mỹ Vân gỡ tờ giấy nhắn xuống để đọc lời nhắn của Chúng Thanh Phong: "Hôm nay em không cần đi làm đâu.Anh báo với Võ Quế Sơn rồi."Trương Mỹ Vân đọc đi đọc lại tờ giấy nhắn mấy lần rồi than thở: "Đã mất công viết rôi, không viết quá lên mấy câu sao? Đúng là đồ keo kiệt."Vì không phải đến tập đoàn nữa nên Trương Mỹ Vân cũng chẳng buồn thay quần áo."Nhìn hấp dẫn quá! Cháu cảm ơn cô nhiều ạ."Gần nửa năm trở lại đây Trương Mỹ Vân không ăn bánh cuốn nên khi được cô Đông làm cho đĩa bánh cuốn chất lượng này, cô đã ăn hết veo trong vòng một nốt nhạc.Lấy giấy ăn lau miệng xong, Mỹ Vân không quên tán thưởng tay nghề của cô Đông: "Ngon tuyệt vời cô Đông ơi! Ngon xuất sắc luôn í.""Khi nào muốn ăn cứ nói với cô, cô làm cho."Cô Đông nở nụ cười hồn hậu."Vâng ạ!"Lâu rồi mới có một ngày được nghỉ nên Trương Mỹ Vân quyết định sẽ gác công việc sang một bên, để nghỉ ngơi một cách đúng nghĩa.Nhưng làm gì cho hết ngày đây? Trương Mỹ Vân vừa ngủ gần 10 tiếng đồng hồ nên không thể ngủ thêm được nữa.Vì không muốn chạm mặt bố mẹ nên Trương Mỹ Vân sẽ không tới bệnh viện thăm Trương Bá Thái.Lại Minh Nguyệt phải đi làm cả ngày nên Trương Mỹ Vân không thể rủ cô đi lang thang 36 phố phường, ăn cả thế giới được.Đang chẳng nghĩ ra việc gì để làm thì chợt cô Đông hỏi Trương Mỹ Vân: "Trưa nay cháu muốn ăn món gì?"Mỹ Vân quay sang nhìn cô Đông đang lúi húi chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn và nhanh chóng đưa ra quyết định: "Cháu muốn học nấu vài món, cô dạy cháu được không ạ?""Cháu muốn nấu cơm tình nhân mang cho Thanh Phong à?".