Tác giả:

Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…

Chương 224: Bỗng Dưng Muốn Khóc

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Lần này chính là một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất trong hai mươi ba năm cuộc đời của Trương Mỹ Vân.Thật sự là vô cùng, vô cùng đáng nhớ.Để bản thân và Trương Mỹ Vân có thể di chuyển an toàn trong khu vực đầm lầy này, Chúng Thanh Phong đã trang bị một cây gậy dò đường, nhẹ, dài và đủ cứng.Trước khi đi, Chúng Thanh Phong chìa một bàn tay về phía Trương Mỹ Vân.Cô hiểu ý, liên nắm lấy tay anh một cách tự nhiên, không chút ngại ngùng.Anh dẫn cô đi men theo vùng đất có cây to.Gặp vùng cỏ rậm, anh bước lên những bụi cỏ để đi, vừa khô ráo lại vừa an toàn.Trương Mỹ Vân chỉ việc giẫm lên những dấu chân của anh.Vừa đi anh vừa giơ gậy về phía khu vực cực kỳ bằng phẳng có rêu mọc phía trên rồi nói: "Chỗ đó có thể là đầm lầy, không cần phải thử, hãy đi vòng qua nó."Trương Mỹ Vân khịt khịt mũi, gật đầu.Trải qua cú thoát hiểm ngoạn mục cách đây chưa lâu, cô hoàn toàn đặt niềm tin nơi anh.Kể từ giờ phút này trở đi anh nói gì cô cũng nghe, bảo làm gì cô cũng làm, không cãi lại anh dù chỉ nửa lời.Càng lúc Trương Mỹ Vân càng thấm thía câu nói đi chung với người nông nổi, đi qua con đường nào cũng thấy chông chênh.Đi chung với người sâu sắc, có đi đến đâu cũng thấy lòng nhẹ tênh như mặt nước.Đi chung với người bất an, có đang ở chốn linh thiêng niệm trăm bài kinh cũng thấy giông bão bên mình.Ngược lại, đi chung với người an nhiên, có đang ở giữa tâm bão cũng thấy lòng bình yên đến lạ.Có người như sương đêm, đi với nhau càng lâu càng thấy lạnh, cả hai vai ướt lúc nào chẳng hay.Nhưng cũng có người như làn hương trâm trước Phật, nhẹ nhàng, thanh thản, an ổn.Trương Mỹ Vân chưa bao giờ tới một nơi tôi tệ như thế này.Khí hậu vừa ẩm vừa lạnh, quang cảnh âm u, đáng sợ.Không những thế còn tiềm ẩn nhiều yếu tố chết chóc vô hình nữa.Cô thật sự muốn rời khỏi nơi "khỉ ho cò gáy"Chỉ trong một thời gian ngắn, Lại Minh Nguyệt đã đào tạo cô thành người có vốn từ chửi thề khá phong phú và đa dạng.Nghĩ lại khoảnh khắc tập chửi thề với Lại Minh Nguyệt, bất giác Trương Mỹ Vân bật cười."Gì thế?"Chúng Thanh Phong hỏi.Cô nhìn anh đáp: "Em chửi thề hơi bị khá đấy!""Anh nghe ra có chút tự hào trong giọng nói của em."Trương Mỹ Vân tươi cười, chia sẻ: "Không phải tự dưng mà em biết chửi thề đâu.Em cũng phải tập một thời gian mới quen được đấy.""Cuộc đời xô đẩy à?""Không! Em tự ngã...!Chửi thề giúp em giải tỏa stress, giảm cảm giác bực bội trong người."Trước giờ Chúng Thanh Phong từng quen không ít phụ nữ, nhưng ai cũng cố gắng tỏ ra lịch thiệp, thanh cao trước mặt anh.Trương Mỹ Vân là cô gái đầu tiên chửi thề một cách thoải mái trước mặt anh.Cô không cố gắng giấu đi những điểm xấu của bản thân mình.Và vì vậy mà anh cảm thấy cô rất chân thật.Rất sống động.Hai người vừa đi vừa trò chuyện nên dường như không còn cảm thấy mệt mỏi nữa..

Lần này chính là một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất trong hai mươi ba năm cuộc đời của Trương Mỹ Vân.

Thật sự là vô cùng, vô cùng đáng nhớ.

Để bản thân và Trương Mỹ Vân có thể di chuyển an toàn trong khu vực đầm lầy này, Chúng Thanh Phong đã trang bị một cây gậy dò đường, nhẹ, dài và đủ cứng.

Trước khi đi, Chúng Thanh Phong chìa một bàn tay về phía Trương Mỹ Vân.

Cô hiểu ý, liên nắm lấy tay anh một cách tự nhiên, không chút ngại ngùng.

Anh dẫn cô đi men theo vùng đất có cây to.

Gặp vùng cỏ rậm, anh bước lên những bụi cỏ để đi, vừa khô ráo lại vừa an toàn.

Trương Mỹ Vân chỉ việc giẫm lên những dấu chân của anh.

Vừa đi anh vừa giơ gậy về phía khu vực cực kỳ bằng phẳng có rêu mọc phía trên rồi nói: "Chỗ đó có thể là đầm lầy, không cần phải thử, hãy đi vòng qua nó."

Trương Mỹ Vân khịt khịt mũi, gật đầu.

Trải qua cú thoát hiểm ngoạn mục cách đây chưa lâu, cô hoàn toàn đặt niềm tin nơi anh.

Kể từ giờ phút này trở đi anh nói gì cô cũng nghe, bảo làm gì cô cũng làm, không cãi lại anh dù chỉ nửa lời.

Càng lúc Trương Mỹ Vân càng thấm thía câu nói đi chung với người nông nổi, đi qua con đường nào cũng thấy chông chênh.

Đi chung với người sâu sắc, có đi đến đâu cũng thấy lòng nhẹ tênh như mặt nước.

Đi chung với người bất an, có đang ở chốn linh thiêng niệm trăm bài kinh cũng thấy giông bão bên mình.

Ngược lại, đi chung với người an nhiên, có đang ở giữa tâm bão cũng thấy lòng bình yên đến lạ.

Có người như sương đêm, đi với nhau càng lâu càng thấy lạnh, cả hai vai ướt lúc nào chẳng hay.

Nhưng cũng có người như làn hương trâm trước Phật, nhẹ nhàng, thanh thản, an ổn.

Trương Mỹ Vân chưa bao giờ tới một nơi tôi tệ như thế này.

Khí hậu vừa ẩm vừa lạnh, quang cảnh âm u, đáng sợ.

Không những thế còn tiềm ẩn nhiều yếu tố chết chóc vô hình nữa.

Cô thật sự muốn rời khỏi nơi "khỉ ho cò gáy"

Chỉ trong một thời gian ngắn, Lại Minh Nguyệt đã đào tạo cô thành người có vốn từ chửi thề khá phong phú và đa dạng.

Nghĩ lại khoảnh khắc tập chửi thề với Lại Minh Nguyệt, bất giác Trương Mỹ Vân bật cười.

"Gì thế?"

Chúng Thanh Phong hỏi.

Cô nhìn anh đáp: "Em chửi thề hơi bị khá đấy!"

"Anh nghe ra có chút tự hào trong giọng nói của em."

Trương Mỹ Vân tươi cười, chia sẻ: "Không phải tự dưng mà em biết chửi thề đâu.

Em cũng phải tập một thời gian mới quen được đấy."

"Cuộc đời xô đẩy à?"

"Không! Em tự ngã...!

Chửi thề giúp em giải tỏa stress, giảm cảm giác bực bội trong người."

Trước giờ Chúng Thanh Phong từng quen không ít phụ nữ, nhưng ai cũng cố gắng tỏ ra lịch thiệp, thanh cao trước mặt anh.

Trương Mỹ Vân là cô gái đầu tiên chửi thề một cách thoải mái trước mặt anh.

Cô không cố gắng giấu đi những điểm xấu của bản thân mình.

Và vì vậy mà anh cảm thấy cô rất chân thật.

Rất sống động.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện nên dường như không còn cảm thấy mệt mỏi nữa..

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Lần này chính là một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất trong hai mươi ba năm cuộc đời của Trương Mỹ Vân.Thật sự là vô cùng, vô cùng đáng nhớ.Để bản thân và Trương Mỹ Vân có thể di chuyển an toàn trong khu vực đầm lầy này, Chúng Thanh Phong đã trang bị một cây gậy dò đường, nhẹ, dài và đủ cứng.Trước khi đi, Chúng Thanh Phong chìa một bàn tay về phía Trương Mỹ Vân.Cô hiểu ý, liên nắm lấy tay anh một cách tự nhiên, không chút ngại ngùng.Anh dẫn cô đi men theo vùng đất có cây to.Gặp vùng cỏ rậm, anh bước lên những bụi cỏ để đi, vừa khô ráo lại vừa an toàn.Trương Mỹ Vân chỉ việc giẫm lên những dấu chân của anh.Vừa đi anh vừa giơ gậy về phía khu vực cực kỳ bằng phẳng có rêu mọc phía trên rồi nói: "Chỗ đó có thể là đầm lầy, không cần phải thử, hãy đi vòng qua nó."Trương Mỹ Vân khịt khịt mũi, gật đầu.Trải qua cú thoát hiểm ngoạn mục cách đây chưa lâu, cô hoàn toàn đặt niềm tin nơi anh.Kể từ giờ phút này trở đi anh nói gì cô cũng nghe, bảo làm gì cô cũng làm, không cãi lại anh dù chỉ nửa lời.Càng lúc Trương Mỹ Vân càng thấm thía câu nói đi chung với người nông nổi, đi qua con đường nào cũng thấy chông chênh.Đi chung với người sâu sắc, có đi đến đâu cũng thấy lòng nhẹ tênh như mặt nước.Đi chung với người bất an, có đang ở chốn linh thiêng niệm trăm bài kinh cũng thấy giông bão bên mình.Ngược lại, đi chung với người an nhiên, có đang ở giữa tâm bão cũng thấy lòng bình yên đến lạ.Có người như sương đêm, đi với nhau càng lâu càng thấy lạnh, cả hai vai ướt lúc nào chẳng hay.Nhưng cũng có người như làn hương trâm trước Phật, nhẹ nhàng, thanh thản, an ổn.Trương Mỹ Vân chưa bao giờ tới một nơi tôi tệ như thế này.Khí hậu vừa ẩm vừa lạnh, quang cảnh âm u, đáng sợ.Không những thế còn tiềm ẩn nhiều yếu tố chết chóc vô hình nữa.Cô thật sự muốn rời khỏi nơi "khỉ ho cò gáy"Chỉ trong một thời gian ngắn, Lại Minh Nguyệt đã đào tạo cô thành người có vốn từ chửi thề khá phong phú và đa dạng.Nghĩ lại khoảnh khắc tập chửi thề với Lại Minh Nguyệt, bất giác Trương Mỹ Vân bật cười."Gì thế?"Chúng Thanh Phong hỏi.Cô nhìn anh đáp: "Em chửi thề hơi bị khá đấy!""Anh nghe ra có chút tự hào trong giọng nói của em."Trương Mỹ Vân tươi cười, chia sẻ: "Không phải tự dưng mà em biết chửi thề đâu.Em cũng phải tập một thời gian mới quen được đấy.""Cuộc đời xô đẩy à?""Không! Em tự ngã...!Chửi thề giúp em giải tỏa stress, giảm cảm giác bực bội trong người."Trước giờ Chúng Thanh Phong từng quen không ít phụ nữ, nhưng ai cũng cố gắng tỏ ra lịch thiệp, thanh cao trước mặt anh.Trương Mỹ Vân là cô gái đầu tiên chửi thề một cách thoải mái trước mặt anh.Cô không cố gắng giấu đi những điểm xấu của bản thân mình.Và vì vậy mà anh cảm thấy cô rất chân thật.Rất sống động.Hai người vừa đi vừa trò chuyện nên dường như không còn cảm thấy mệt mỏi nữa..

Chương 224: Bỗng Dưng Muốn Khóc