Tác giả:

Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…

Chương 239: Lật Ngược Tình Thế 2

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Thẩm Toàn Đức vừa r*n r* vừa lăn lộn trên sàn, cố nhích tới gân phía khẩu súng mà không khiến Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân nảy sinh nghi ngờ.Khi chỉ còn cách khẩu súng khoảng hai gang tay, Thẩm Toàn Đức giơ cánh tay lành lặn ra để với.Thế nhưng Chúng Thanh Phong vẫn nhanh hơn hắn ta một bước.Anh đã phát hiện ra ý đồ của Thẩm Toàn Đức và giơ chân đá bay khẩu súng đi.Nhân đạo với kẻ thù nhiều lúc là tự hại bản thân mình.Để chắc chắn không xảy ra sự cố ngoài ý muốn Chúng Thanh Phong đánh ngất Thẩm Toàn Đức rồi tịch thu chiếc súng rơi trên sàn nhà của hắn, giắt ra sau lưng.Xử lý xong xuôi mọi chuyện, Chúng Thanh Phong quay sang thấy Trương Mỹ Vân đang ngồi xốm, hai tay che kín mặt, toàn thân cô run lên bần bật.Anh bước lại gân cô, ân cần hỏi: "Em sao thế?"Trương Mỹ Vân giật bắn mình.Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh nước: "Vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử cận kề nên em hơi sợ..."Tuy lúc nãy tỏ ra khí thế, hung hãn trước mặt Thẩm Toàn Đức, nhưng sâu trong lòng mình, Trương Mỹ Vân thật sự sợ hãi.Chúng Thanh Phong vòng tay ôm lấy Trương Mỹ Vân, vỗ về an ủi: "Em an toàn rồi."Trương Mỹ Vân lắc đầu rồi lại gật.Cô thành thật thú nhận: "Có anh nên em bớt sợ nhiều rồi..."Chúng Thanh Phong đưa tay lên vuốt lọn tóc đang xòa xuống mặt Trương Mỹ Vân ra sau tai.Bỗng dưng anh nắm bàn tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Vừa nãy sao em lại lấy thân mình đỡ đạn thay anh? Không sợ chết à?"Vừa nãy mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô hành động mà không kịp suy nghĩ.Giờ bình tâm nghĩ lại thấy mình thật sự quá liều lĩnh.Nếu như lúc đó Chúng Thanh Phong không kéo cô ra kịp thời, nếu như viên đạn đó ghim thẳng vào người cô, nếu điều không may xảy ra há chẳng phải cô đã mất mạng rôi sao? Nhưng tất cả những "nếu như" ấy đều không xảy ra.Vì anh đã giữ đúng lời hứa, dù mất mạng cũng sẽ đảm bảo an toàn cho cô.Trương Mỹ Vân nhìn thẳng vào mắt Chúng Thanh Phong trả lời câu hỏi của anh: "Nói thật lòng lúc đó em rất sợ.Sợ đến nỗi tim muốn bay ra khỏi lông ngực luôn.Nhưng em lại càng sợ anh bị thương hơn."Chúng Thanh Phong thản nhiên hỏi, mặt không biến sắc."Có chút chút.Anh kinh nghiệm đầy mình, truyền cho em mấy chiêu để cưa đổ bạn thân của Mỹ Vân đi""Trên đời này làm gì có thứ gì miễn phí chứ.""Chỉ cần Lại Minh Nguyệt nhận lời yêu em, anh muốn gì em cũng chiều."Võ Quế Sơn nói với thái độ hào sảng."Khẩu vị cậu cũng mặn đấy.Nhưng để xem cậu có đủ bản lĩnh không đã...""Nếu có sự giúp sức của anh, em tin chắc mình cầm tới 80 phần trăm chiến thắng.""Nếu hai người thật sự có duyên thì bằng cách này hay cách khác cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau thôi.""Anh minh dạo này có tí tình yêu vào nói chuyện cứ như triết gia ấy nhỉ?"Võ Quế Sơn tủm tỉm cười.Chúng Thanh Phong bỏ ngoài tai những lời chọc ghẹo của Võ Quế Sơn."Giúp anh xử lý mấy tên này đi."Chúng Thanh Phong hất hàm về phía ba tên đang nằm bất tỉnh nhân sự.Kim chỉ nam của Võ Quế Sơn là "Tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng".

Thẩm Toàn Đức vừa r*n r* vừa lăn lộn trên sàn, cố nhích tới gân phía khẩu súng mà không khiến Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân nảy sinh nghi ngờ.

Khi chỉ còn cách khẩu súng khoảng hai gang tay, Thẩm Toàn Đức giơ cánh tay lành lặn ra để với.

Thế nhưng Chúng Thanh Phong vẫn nhanh hơn hắn ta một bước.

Anh đã phát hiện ra ý đồ của Thẩm Toàn Đức và giơ chân đá bay khẩu súng đi.

Nhân đạo với kẻ thù nhiều lúc là tự hại bản thân mình.

Để chắc chắn không xảy ra sự cố ngoài ý muốn Chúng Thanh Phong đánh ngất Thẩm Toàn Đức rồi tịch thu chiếc súng rơi trên sàn nhà của hắn, giắt ra sau lưng.

Xử lý xong xuôi mọi chuyện, Chúng Thanh Phong quay sang thấy Trương Mỹ Vân đang ngồi xốm, hai tay che kín mặt, toàn thân cô run lên bần bật.

Anh bước lại gân cô, ân cần hỏi: "Em sao thế?"

Trương Mỹ Vân giật bắn mình.

Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh nước: "Vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử cận kề nên em hơi sợ..."

Tuy lúc nãy tỏ ra khí thế, hung hãn trước mặt Thẩm Toàn Đức, nhưng sâu trong lòng mình, Trương Mỹ Vân thật sự sợ hãi.

Chúng Thanh Phong vòng tay ôm lấy Trương Mỹ Vân, vỗ về an ủi: "Em an toàn rồi."

Trương Mỹ Vân lắc đầu rồi lại gật.

Cô thành thật thú nhận: "Có anh nên em bớt sợ nhiều rồi..."

Chúng Thanh Phong đưa tay lên vuốt lọn tóc đang xòa xuống mặt Trương Mỹ Vân ra sau tai.

Bỗng dưng anh nắm bàn tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Vừa nãy sao em lại lấy thân mình đỡ đạn thay anh? Không sợ chết à?"

Vừa nãy mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô hành động mà không kịp suy nghĩ.

Giờ bình tâm nghĩ lại thấy mình thật sự quá liều lĩnh.

Nếu như lúc đó Chúng Thanh Phong không kéo cô ra kịp thời, nếu như viên đạn đó ghim thẳng vào người cô, nếu điều không may xảy ra há chẳng phải cô đã mất mạng rôi sao? Nhưng tất cả những "nếu như" ấy đều không xảy ra.

Vì anh đã giữ đúng lời hứa, dù mất mạng cũng sẽ đảm bảo an toàn cho cô.

Trương Mỹ Vân nhìn thẳng vào mắt Chúng Thanh Phong trả lời câu hỏi của anh: "Nói thật lòng lúc đó em rất sợ.Sợ đến nỗi tim muốn bay ra khỏi lông ngực luôn.Nhưng em lại càng sợ anh bị thương hơn."

Chúng Thanh Phong thản nhiên hỏi, mặt không biến sắc.

"Có chút chút.

Anh kinh nghiệm đầy mình, truyền cho em mấy chiêu để cưa đổ bạn thân của Mỹ Vân đi"

"Trên đời này làm gì có thứ gì miễn phí chứ."

"Chỉ cần Lại Minh Nguyệt nhận lời yêu em, anh muốn gì em cũng chiều."

Võ Quế Sơn nói với thái độ hào sảng.

"Khẩu vị cậu cũng mặn đấy.

Nhưng để xem cậu có đủ bản lĩnh không đã..."

"Nếu có sự giúp sức của anh, em tin chắc mình cầm tới 80 phần trăm chiến thắng."

"Nếu hai người thật sự có duyên thì bằng cách này hay cách khác cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau thôi."

"Anh minh dạo này có tí tình yêu vào nói chuyện cứ như triết gia ấy nhỉ?"

Võ Quế Sơn tủm tỉm cười.

Chúng Thanh Phong bỏ ngoài tai những lời chọc ghẹo của Võ Quế Sơn.

"Giúp anh xử lý mấy tên này đi."

Chúng Thanh Phong hất hàm về phía ba tên đang nằm bất tỉnh nhân sự.

Kim chỉ nam của Võ Quế Sơn là "Tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng".

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Thẩm Toàn Đức vừa r*n r* vừa lăn lộn trên sàn, cố nhích tới gân phía khẩu súng mà không khiến Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân nảy sinh nghi ngờ.Khi chỉ còn cách khẩu súng khoảng hai gang tay, Thẩm Toàn Đức giơ cánh tay lành lặn ra để với.Thế nhưng Chúng Thanh Phong vẫn nhanh hơn hắn ta một bước.Anh đã phát hiện ra ý đồ của Thẩm Toàn Đức và giơ chân đá bay khẩu súng đi.Nhân đạo với kẻ thù nhiều lúc là tự hại bản thân mình.Để chắc chắn không xảy ra sự cố ngoài ý muốn Chúng Thanh Phong đánh ngất Thẩm Toàn Đức rồi tịch thu chiếc súng rơi trên sàn nhà của hắn, giắt ra sau lưng.Xử lý xong xuôi mọi chuyện, Chúng Thanh Phong quay sang thấy Trương Mỹ Vân đang ngồi xốm, hai tay che kín mặt, toàn thân cô run lên bần bật.Anh bước lại gân cô, ân cần hỏi: "Em sao thế?"Trương Mỹ Vân giật bắn mình.Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh nước: "Vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử cận kề nên em hơi sợ..."Tuy lúc nãy tỏ ra khí thế, hung hãn trước mặt Thẩm Toàn Đức, nhưng sâu trong lòng mình, Trương Mỹ Vân thật sự sợ hãi.Chúng Thanh Phong vòng tay ôm lấy Trương Mỹ Vân, vỗ về an ủi: "Em an toàn rồi."Trương Mỹ Vân lắc đầu rồi lại gật.Cô thành thật thú nhận: "Có anh nên em bớt sợ nhiều rồi..."Chúng Thanh Phong đưa tay lên vuốt lọn tóc đang xòa xuống mặt Trương Mỹ Vân ra sau tai.Bỗng dưng anh nắm bàn tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Vừa nãy sao em lại lấy thân mình đỡ đạn thay anh? Không sợ chết à?"Vừa nãy mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô hành động mà không kịp suy nghĩ.Giờ bình tâm nghĩ lại thấy mình thật sự quá liều lĩnh.Nếu như lúc đó Chúng Thanh Phong không kéo cô ra kịp thời, nếu như viên đạn đó ghim thẳng vào người cô, nếu điều không may xảy ra há chẳng phải cô đã mất mạng rôi sao? Nhưng tất cả những "nếu như" ấy đều không xảy ra.Vì anh đã giữ đúng lời hứa, dù mất mạng cũng sẽ đảm bảo an toàn cho cô.Trương Mỹ Vân nhìn thẳng vào mắt Chúng Thanh Phong trả lời câu hỏi của anh: "Nói thật lòng lúc đó em rất sợ.Sợ đến nỗi tim muốn bay ra khỏi lông ngực luôn.Nhưng em lại càng sợ anh bị thương hơn."Chúng Thanh Phong thản nhiên hỏi, mặt không biến sắc."Có chút chút.Anh kinh nghiệm đầy mình, truyền cho em mấy chiêu để cưa đổ bạn thân của Mỹ Vân đi""Trên đời này làm gì có thứ gì miễn phí chứ.""Chỉ cần Lại Minh Nguyệt nhận lời yêu em, anh muốn gì em cũng chiều."Võ Quế Sơn nói với thái độ hào sảng."Khẩu vị cậu cũng mặn đấy.Nhưng để xem cậu có đủ bản lĩnh không đã...""Nếu có sự giúp sức của anh, em tin chắc mình cầm tới 80 phần trăm chiến thắng.""Nếu hai người thật sự có duyên thì bằng cách này hay cách khác cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau thôi.""Anh minh dạo này có tí tình yêu vào nói chuyện cứ như triết gia ấy nhỉ?"Võ Quế Sơn tủm tỉm cười.Chúng Thanh Phong bỏ ngoài tai những lời chọc ghẹo của Võ Quế Sơn."Giúp anh xử lý mấy tên này đi."Chúng Thanh Phong hất hàm về phía ba tên đang nằm bất tỉnh nhân sự.Kim chỉ nam của Võ Quế Sơn là "Tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng".

Chương 239: Lật Ngược Tình Thế 2