Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…
Chương 243: Cũng Được Thôi
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Nắm chắc Chúng Thanh Phong đương nhiên là chuyện Trương Mỹ Vân muốn.Thế nhưng tới thời điểm hiện tại cô vẫn chưa thể xác định chính xác anh thật lòng thích mình hay chỉ là hứng thú nhất thời? Những điều Lại Minh Nguyệt nói không phải Trương Mỹ Vân không biết.Mà cô tự ý thức được thân phận và địa vị của mình trong xã hội này.Chúng Thanh Phong và cô giống như bầu trời và mặt đất vậy.Mà trời ở trên cao, còn đất thì dưới thấp cho nên mãi chẳng thể giao nhau.Cô vừa muốn có anh, lại vừa không muốn trèo cao để rồi phải ngã đau.Thấy Trương Mỹ Vân đang chìm đắm trong những Suy tư riêng, Lại Minh Nguyệt khẽ huých vào tay cô hỏi: "Đang ngẩn ngơ gì thế?"Đầu nghĩ một đằng nhưng miệng Trương Mỹ Vân lại nói một nẻo: "Bây giờ tao chỉ yêu anh tiền thôi, chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ tới mấy chuyện yêu đương trai gái.""Mày ngố thế, yêu Chúng Thanh Phong mày vừa có anh ấy vừa có tiên luôn."Trương Mỹ Vân quay sang nhìn Lại Minh Nguyệt, thật sự sa mạc lời."Nhìn gì mà nhìn, tao nói có sai đâu.Mày lấy Chúng Thanh Phong rồi thì tiền của anh ấy chẳng phải tiền của mày à?"Lại Minh Nguyệt thản nhiên nói.Trương Mỹ Vân tặc lưỡi: "Mày là bạn tao mà chẳng hiểu tao gì cả.Chán ghê.Tao muốn tự làm giàu bằng năng lực của mình, chứ không phải dựa dẫm vào đàn ông."Chơi với Trương Mỹ Vân đã lâu nên đương nhiên Lại Minh Nguyệt hiểu rõ tính nết của bạn mình.Thế nhưng cô có quan niệm sống rất thực tế.Người như cô và Trương Mỹ Vân tuy không phải ưu tú, xuất sắc nổi trội nhưng đều có tự trọng và khả năng sống khoẻ, sống có ích.Họ không cân đàn ông LO cho mình.Nhưng vẫn muốn ở bên một người LO được cho mình."Không cân"Anh sẽ trở thành người chồng tốt, người cha tốt.Nhưng anh quá hoàn hảo đối với cô.Vậy nên Mỹ Vân sẽ không đặt nhiều kỳ vọng vào mối quan hệ này ngay từ khi nó còn chưa bắt đầu.Từ khu nghỉ dưỡng Diamond trở về Hà Nội, thái độ của Trương Mỹ Vân đối với Chúng Thanh Phong quay ngoắt ba nghìn không trăm tám mươi độ.Anh để ý thấy cô hạn chế tối đa việc tiếp xúc với anh.Giống như cô đang cố tình né tránh anh vậy.Không phải vì anh đã có ý định hôn cô lúc ở trong căn nhà hoang đó chứ? Nhưng lúc đó có vẻ như cô cũng chủ động đón nhận nụ hôn suýt thành hiện thực đó mà.Phụ nữ thật sự là giống loài khó hiểu.Vô cùng khó hiểu.Chúng Thanh Phong cũng không biết mình đã làm gì sai nữa.Nhưng anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ, bởi anh phải vào bệnh viện kiểm tra tổng quát lần cuối trước khi nhập viện thực hiện ca phẫu thuật ghép thận cho Chúng Thời Giang.Mặc dù trải qua hai ngày hai đêm khá căng thẳng và mệt mỏi trong rừng nhưng may mắn thay thể chất của Chúng Thanh Phong vân rất tốt.Chỉ cần ăn uống đủ chất và ngủ đủ giấc là sức khoẻ của anh gần như hồi phục hoàn toàn.Tuy thể lực chưa ở trạng thái tốt nhất nhưng các chỉ số cho thấy Thanh Phong hoàn toàn có thể thực hiện hiến thận bình thường, không ảnh hưởng tới kế hoạch ban đầu.Điều đó khiến anh rất mừng.Nhưng trước khi nhập viện, có một chuyện Chúng Thanh Phong cần làm rõ.Đó là thái độ kì lạ của Trương Mỹ Vân đối với anh..
Nắm chắc Chúng Thanh Phong đương nhiên là chuyện Trương Mỹ Vân muốn.
Thế nhưng tới thời điểm hiện tại cô vẫn chưa thể xác định chính xác anh thật lòng thích mình hay chỉ là hứng thú nhất thời? Những điều Lại Minh Nguyệt nói không phải Trương Mỹ Vân không biết.
Mà cô tự ý thức được thân phận và địa vị của mình trong xã hội này.
Chúng Thanh Phong và cô giống như bầu trời và mặt đất vậy.
Mà trời ở trên cao, còn đất thì dưới thấp cho nên mãi chẳng thể giao nhau.
Cô vừa muốn có anh, lại vừa không muốn trèo cao để rồi phải ngã đau.
Thấy Trương Mỹ Vân đang chìm đắm trong những Suy tư riêng, Lại Minh Nguyệt khẽ huých vào tay cô hỏi: "Đang ngẩn ngơ gì thế?"
Đầu nghĩ một đằng nhưng miệng Trương Mỹ Vân lại nói một nẻo: "Bây giờ tao chỉ yêu anh tiền thôi, chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ tới mấy chuyện yêu đương trai gái."
"Mày ngố thế, yêu Chúng Thanh Phong mày vừa có anh ấy vừa có tiên luôn."
Trương Mỹ Vân quay sang nhìn Lại Minh Nguyệt, thật sự sa mạc lời.
"Nhìn gì mà nhìn, tao nói có sai đâu.
Mày lấy Chúng Thanh Phong rồi thì tiền của anh ấy chẳng phải tiền của mày à?"
Lại Minh Nguyệt thản nhiên nói.
Trương Mỹ Vân tặc lưỡi: "Mày là bạn tao mà chẳng hiểu tao gì cả.
Chán ghê.
Tao muốn tự làm giàu bằng năng lực của mình, chứ không phải dựa dẫm vào đàn ông."
Chơi với Trương Mỹ Vân đã lâu nên đương nhiên Lại Minh Nguyệt hiểu rõ tính nết của bạn mình.
Thế nhưng cô có quan niệm sống rất thực tế.
Người như cô và Trương Mỹ Vân tuy không phải ưu tú, xuất sắc nổi trội nhưng đều có tự trọng và khả năng sống khoẻ, sống có ích.
Họ không cân đàn ông LO cho mình.
Nhưng vẫn muốn ở bên một người LO được cho mình.
"Không cân"
Anh sẽ trở thành người chồng tốt, người cha tốt.
Nhưng anh quá hoàn hảo đối với cô.
Vậy nên Mỹ Vân sẽ không đặt nhiều kỳ vọng vào mối quan hệ này ngay từ khi nó còn chưa bắt đầu.
Từ khu nghỉ dưỡng Diamond trở về Hà Nội, thái độ của Trương Mỹ Vân đối với Chúng Thanh Phong quay ngoắt ba nghìn không trăm tám mươi độ.
Anh để ý thấy cô hạn chế tối đa việc tiếp xúc với anh.
Giống như cô đang cố tình né tránh anh vậy.
Không phải vì anh đã có ý định hôn cô lúc ở trong căn nhà hoang đó chứ? Nhưng lúc đó có vẻ như cô cũng chủ động đón nhận nụ hôn suýt thành hiện thực đó mà.
Phụ nữ thật sự là giống loài khó hiểu.
Vô cùng khó hiểu.
Chúng Thanh Phong cũng không biết mình đã làm gì sai nữa.
Nhưng anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ, bởi anh phải vào bệnh viện kiểm tra tổng quát lần cuối trước khi nhập viện thực hiện ca phẫu thuật ghép thận cho Chúng Thời Giang.
Mặc dù trải qua hai ngày hai đêm khá căng thẳng và mệt mỏi trong rừng nhưng may mắn thay thể chất của Chúng Thanh Phong vân rất tốt.
Chỉ cần ăn uống đủ chất và ngủ đủ giấc là sức khoẻ của anh gần như hồi phục hoàn toàn.
Tuy thể lực chưa ở trạng thái tốt nhất nhưng các chỉ số cho thấy Thanh Phong hoàn toàn có thể thực hiện hiến thận bình thường, không ảnh hưởng tới kế hoạch ban đầu.
Điều đó khiến anh rất mừng.
Nhưng trước khi nhập viện, có một chuyện Chúng Thanh Phong cần làm rõ.
Đó là thái độ kì lạ của Trương Mỹ Vân đối với anh..
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Nắm chắc Chúng Thanh Phong đương nhiên là chuyện Trương Mỹ Vân muốn.Thế nhưng tới thời điểm hiện tại cô vẫn chưa thể xác định chính xác anh thật lòng thích mình hay chỉ là hứng thú nhất thời? Những điều Lại Minh Nguyệt nói không phải Trương Mỹ Vân không biết.Mà cô tự ý thức được thân phận và địa vị của mình trong xã hội này.Chúng Thanh Phong và cô giống như bầu trời và mặt đất vậy.Mà trời ở trên cao, còn đất thì dưới thấp cho nên mãi chẳng thể giao nhau.Cô vừa muốn có anh, lại vừa không muốn trèo cao để rồi phải ngã đau.Thấy Trương Mỹ Vân đang chìm đắm trong những Suy tư riêng, Lại Minh Nguyệt khẽ huých vào tay cô hỏi: "Đang ngẩn ngơ gì thế?"Đầu nghĩ một đằng nhưng miệng Trương Mỹ Vân lại nói một nẻo: "Bây giờ tao chỉ yêu anh tiền thôi, chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ tới mấy chuyện yêu đương trai gái.""Mày ngố thế, yêu Chúng Thanh Phong mày vừa có anh ấy vừa có tiên luôn."Trương Mỹ Vân quay sang nhìn Lại Minh Nguyệt, thật sự sa mạc lời."Nhìn gì mà nhìn, tao nói có sai đâu.Mày lấy Chúng Thanh Phong rồi thì tiền của anh ấy chẳng phải tiền của mày à?"Lại Minh Nguyệt thản nhiên nói.Trương Mỹ Vân tặc lưỡi: "Mày là bạn tao mà chẳng hiểu tao gì cả.Chán ghê.Tao muốn tự làm giàu bằng năng lực của mình, chứ không phải dựa dẫm vào đàn ông."Chơi với Trương Mỹ Vân đã lâu nên đương nhiên Lại Minh Nguyệt hiểu rõ tính nết của bạn mình.Thế nhưng cô có quan niệm sống rất thực tế.Người như cô và Trương Mỹ Vân tuy không phải ưu tú, xuất sắc nổi trội nhưng đều có tự trọng và khả năng sống khoẻ, sống có ích.Họ không cân đàn ông LO cho mình.Nhưng vẫn muốn ở bên một người LO được cho mình."Không cân"Anh sẽ trở thành người chồng tốt, người cha tốt.Nhưng anh quá hoàn hảo đối với cô.Vậy nên Mỹ Vân sẽ không đặt nhiều kỳ vọng vào mối quan hệ này ngay từ khi nó còn chưa bắt đầu.Từ khu nghỉ dưỡng Diamond trở về Hà Nội, thái độ của Trương Mỹ Vân đối với Chúng Thanh Phong quay ngoắt ba nghìn không trăm tám mươi độ.Anh để ý thấy cô hạn chế tối đa việc tiếp xúc với anh.Giống như cô đang cố tình né tránh anh vậy.Không phải vì anh đã có ý định hôn cô lúc ở trong căn nhà hoang đó chứ? Nhưng lúc đó có vẻ như cô cũng chủ động đón nhận nụ hôn suýt thành hiện thực đó mà.Phụ nữ thật sự là giống loài khó hiểu.Vô cùng khó hiểu.Chúng Thanh Phong cũng không biết mình đã làm gì sai nữa.Nhưng anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ, bởi anh phải vào bệnh viện kiểm tra tổng quát lần cuối trước khi nhập viện thực hiện ca phẫu thuật ghép thận cho Chúng Thời Giang.Mặc dù trải qua hai ngày hai đêm khá căng thẳng và mệt mỏi trong rừng nhưng may mắn thay thể chất của Chúng Thanh Phong vân rất tốt.Chỉ cần ăn uống đủ chất và ngủ đủ giấc là sức khoẻ của anh gần như hồi phục hoàn toàn.Tuy thể lực chưa ở trạng thái tốt nhất nhưng các chỉ số cho thấy Thanh Phong hoàn toàn có thể thực hiện hiến thận bình thường, không ảnh hưởng tới kế hoạch ban đầu.Điều đó khiến anh rất mừng.Nhưng trước khi nhập viện, có một chuyện Chúng Thanh Phong cần làm rõ.Đó là thái độ kì lạ của Trương Mỹ Vân đối với anh..