Tác giả:

Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…

Chương 278: Tỉnh Lại Nhớ Người 2

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Nghe Võ Quế Sơn nói Chúng Thanh Phong bị thương nặng, nằm hôn mê bốn ngày mới tỉnh nên khi vừa đặt chân vào phòng bệnh Trương Mỹ Vân liên đổ dồn sự chú ý vào anh, làm gì còn tâm trạng để ý xung quanh nữa.Nhưng người nói ra câu này không phải Mỹ Vân mà là Thanh Phong."Vừa thấy em, anh quên hết mọi thứ xung quanh, nói gì tới sự hiện hữu của Quế Sơn nữa."Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong bu môi: "Với cô gái nào anh cũng nói những lời ngọt sâu răng như thế à?"Chúng Thanh Phong lắc đầu đáp: "Không! Chỉ với mình em thôi.""Em chả tin!""Anh thề là anh nói thật."Chúng Thanh Phong giơ tay lên thề thốt."Thề cá trê chui ống."Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân nói với thái độ hết sức nghiêm túc: "Tất cả đàn ông trên thế giới này có thể lừa dối em, nhưng anh tuyệt đối không.""Em tin anh được không?""Được!"Chúng Thanh Phong gật đầu."Em biết rồi!"Trương Mỹ Vân thờ ơ đáp.Anh nhìn cô vẻ ngơ ngác: "Biết rồi là sao?"Mặc dù sâu thẳm trong trái tim mình, Trương Mỹ Vân biết Chúng Thanh Phong là một người đàn ông đáng tin, nhưng cô vẫn phải tỏ vẻ một chút.Phụ nữ mà, có rất nhiều đặc quyền.Một trong những quyền đó chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.Không tội gì mà Mỹ Vân không tận dụng triệt để đặc quyền của mình trước mặt Thanh Phong."Anh nói thế nào thì em biết như vậy thôi."Chúng Thanh Phong cảm thấy oan ức vì ngoài Trương Mỹ Vân ra, anh chưa từng nói những lời như vậy với bất kì cô gái nào.Kể cả Phạm Khả Hân, người yêu cũ của Thanh Phong."Lẽ nào trong mắt em, anh không đáng tin tới vậy à?""Thôi được rồi, em sẽ thử tin anh một lần."Trương Mỹ Vân giả bộ xuống nước với Chúng Thanh Phong."Tin là tin làm gì có chuyện thử tin?"Nếu Trương Mỹ Vân không chịu thừa nhận sự đáng tin của Chúng Thanh Phong ắt hẳn anh sẽ chẳng buông tha cho cô.Vậy nên cô đành phải gật đầu."Em tin anh! Anh hài lòng chưa?""Nói lời không thật lòng.Phạt!"Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt thanh minh: "Em nói thật lòng mà.Hoàn toàn thật lòng.""Em đừng tưởng anh không cảm nhận được sự miễn cưỡng từ giọng nói của em."Khi nghe Võ Quế Sơn báo tin Chúng Thanh Phong bị tai nạn nghiêm trọng, Trương Mỹ Vân đã vội vàng bắt taxi chạy thẳng từ Sa Pa về Hà Nội vì lo lắng cho anh.Cả quãng đường dài hơn 300 km, lúc nào trong lòng cô cũng như có lửa đốt.Cô chỉ ước có thể mọc cánh để bay về với anh ngay lập tức.Nhưng lúc này thấy Thanh Phong đang miệt mài đôi co với mình, Mỹ Vân nghĩ có lẽ cô đã lo quá đà rồi.Chúng Thanh Phong than thở: "Thật khổ cái thân tôi""Được rồi! Được rồi! Em tin anh3ՆørDSfTñ–š`ÂE©Þ›µÊˎ¥½ü7×»öXÿø.ËÀ~Hõžö†ªÆ®åû œ[}±ÙipӒ×fjm³Ê#b ]ôQúpÙ£/Å tÓµÁpܑäJ‰p^bí‰Y˜[P?`å-lí%…aƒÈA¤@oˆ¿Õ‹ÉØ´sI“0ÔÁë±óÌ©wòÚ°‰+$#½’º~ö»ÑâFá[çëïùԒSf)€R;ÑÅè::¸ƒt‡•1pþ‘ṑ}áƒDèÁrð6î+¤Dznmÿ¬L7«Ý†ìøü­C„PÐÂ[ð½ëã¡M¢6MنŸPPß5ëºÎ*üBñ k·û³yç-è)¥øÖ7›2ŸEŒøw¡5븪‚eî (ögZIƒ!/÷ô4c@¿K I÷ìò.Õ»ù,%¼ñlp nRÜ»÷.JK{¥ê(4þ¹0h²8`PÃó#¯Ó„¼¼”§èÔ°Òj³@äL8dCA{ï±5üÃW1³EZàŸ1W(¸¶ìä ¶rÖhA“RmZiGÇ7•âyü+¡¦¦òÜ4ãMøòV%¬ùinrÞ¦pØ3–¯B]kl›Wq|ÚÏl¥©gÑoýwàüY^s²É©Ãp(T#_àkÓ=±1òŽí߆²>øx_nƒ9’éI¹ü &""Ö»¶L¬áBÑo7þF0ô¥ÖŸ)î†[email protected]ï.¿A»Ê†LÍ;›GŠ1[email protected],Äǝ¶Ì˜l_ö¨—®}²`Û+òwGRr’»ôD×9ϸ#¹ÉwUfs`i»;Ú_T :1g7ìZ̖hšßoÁX.

Nghe Võ Quế Sơn nói Chúng Thanh Phong bị thương nặng, nằm hôn mê bốn ngày mới tỉnh nên khi vừa đặt chân vào phòng bệnh Trương Mỹ Vân liên đổ dồn sự chú ý vào anh, làm gì còn tâm trạng để ý xung quanh nữa.

Nhưng người nói ra câu này không phải Mỹ Vân mà là Thanh Phong.

"Vừa thấy em, anh quên hết mọi thứ xung quanh, nói gì tới sự hiện hữu của Quế Sơn nữa.

"

Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong bu môi: "Với cô gái nào anh cũng nói những lời ngọt sâu răng như thế à?"

Chúng Thanh Phong lắc đầu đáp: "Không! Chỉ với mình em thôi.

"

"Em chả tin!"

"Anh thề là anh nói thật.

"

Chúng Thanh Phong giơ tay lên thề thốt.

"Thề cá trê chui ống.

"

Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân nói với thái độ hết sức nghiêm túc: "Tất cả đàn ông trên thế giới này có thể lừa dối em, nhưng anh tuyệt đối không.

"

"Em tin anh được không?"

"Được!"

Chúng Thanh Phong gật đầu.

"Em biết rồi!"

Trương Mỹ Vân thờ ơ đáp.

Anh nhìn cô vẻ ngơ ngác: "Biết rồi là sao?"

Mặc dù sâu thẳm trong trái tim mình, Trương Mỹ Vân biết Chúng Thanh Phong là một người đàn ông đáng tin, nhưng cô vẫn phải tỏ vẻ một chút.

Phụ nữ mà, có rất nhiều đặc quyền.

Một trong những quyền đó chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Không tội gì mà Mỹ Vân không tận dụng triệt để đặc quyền của mình trước mặt Thanh Phong.

"Anh nói thế nào thì em biết như vậy thôi.

"

Chúng Thanh Phong cảm thấy oan ức vì ngoài Trương Mỹ Vân ra, anh chưa từng nói những lời như vậy với bất kì cô gái nào.

Kể cả Phạm Khả Hân, người yêu cũ của Thanh Phong.

"Lẽ nào trong mắt em, anh không đáng tin tới vậy à?"

"Thôi được rồi, em sẽ thử tin anh một lần.

"

Trương Mỹ Vân giả bộ xuống nước với Chúng Thanh Phong.

"Tin là tin làm gì có chuyện thử tin?"

Nếu Trương Mỹ Vân không chịu thừa nhận sự đáng tin của Chúng Thanh Phong ắt hẳn anh sẽ chẳng buông tha cho cô.

Vậy nên cô đành phải gật đầu.

"Em tin anh! Anh hài lòng chưa?"

"Nói lời không thật lòng.

Phạt!"

Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt thanh minh: "Em nói thật lòng mà.

Hoàn toàn thật lòng.

"

"Em đừng tưởng anh không cảm nhận được sự miễn cưỡng từ giọng nói của em.

"

Khi nghe Võ Quế Sơn báo tin Chúng Thanh Phong bị tai nạn nghiêm trọng, Trương Mỹ Vân đã vội vàng bắt taxi chạy thẳng từ Sa Pa về Hà Nội vì lo lắng cho anh.

Cả quãng đường dài hơn 300 km, lúc nào trong lòng cô cũng như có lửa đốt.

Cô chỉ ước có thể mọc cánh để bay về với anh ngay lập tức.

Nhưng lúc này thấy Thanh Phong đang miệt mài đôi co với mình, Mỹ Vân nghĩ có lẽ cô đã lo quá đà rồi.

Chúng Thanh Phong than thở: "Thật khổ cái thân tôi"

"Được rồi! Được rồi! Em tin anh3ՆørDSfTñ–š`ÂE©Þ›µÊˎ¥½ü7×»öXÿø.

ËÀ~Hõžö†ªÆ®åû œ[}±ÙipӒ×fjm³Ê#b ]ôQúpÙ£/Å tÓµÁpܑäJ‰p^bí‰Y˜[P?`å-lí%…aƒÈA¤@oˆ¿Õ‹ÉØ´sI“0ÔÁë±óÌ©wòÚ°‰+$#½’º~ö»ÑâFá[çëïùԒSf)€R;ÑÅè::¸ƒt‡•1pþ‘ṑ}áƒDèÁrð6î+¤Dznmÿ¬L7«Ý†ìøü­C„PÐÂ[ð½ëã¡M¢6MنŸPPß5ëºÎ*üBñ k·û³yç-è)¥øÖ7›2ŸEŒøw¡5븪‚eî (ögZIƒ!/÷ô4c@¿K I÷ìò.

Õ»ù,%

¼ñlp nRÜ»÷.

JK{¥ê(4þ¹0h²8`PÃó#¯Ó„¼¼”§èÔ°Òj³@äL8dCA{ï±5üÃW1³EZàŸ1W(¸¶ìä ¶rÖhA“RmZiGÇ7•âyü+¡¦¦òÜ4ãMøòV%¬ùinrÞ¦pØ3–¯B]kl›Wq|ÚÏl¥©gÑoýwàüY^s²É©Ãp(T#_àkÓ=±1òŽí߆²>øx_nƒ9’éI¹ü &""Ö»¶L¬áBÑo7þF0ô¥ÖŸ)î†[email protected]ï.

¿A»Ê†LÍ;›GŠ1[email protected],Äǝ¶Ì˜l_ö¨—®}²`Û+òwGRr’»ôD×9ϸ#¹ÉwUfs`i»;Ú_T :1g7ìZ̖hšßoÁX.

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Nghe Võ Quế Sơn nói Chúng Thanh Phong bị thương nặng, nằm hôn mê bốn ngày mới tỉnh nên khi vừa đặt chân vào phòng bệnh Trương Mỹ Vân liên đổ dồn sự chú ý vào anh, làm gì còn tâm trạng để ý xung quanh nữa.Nhưng người nói ra câu này không phải Mỹ Vân mà là Thanh Phong."Vừa thấy em, anh quên hết mọi thứ xung quanh, nói gì tới sự hiện hữu của Quế Sơn nữa."Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong bu môi: "Với cô gái nào anh cũng nói những lời ngọt sâu răng như thế à?"Chúng Thanh Phong lắc đầu đáp: "Không! Chỉ với mình em thôi.""Em chả tin!""Anh thề là anh nói thật."Chúng Thanh Phong giơ tay lên thề thốt."Thề cá trê chui ống."Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân nói với thái độ hết sức nghiêm túc: "Tất cả đàn ông trên thế giới này có thể lừa dối em, nhưng anh tuyệt đối không.""Em tin anh được không?""Được!"Chúng Thanh Phong gật đầu."Em biết rồi!"Trương Mỹ Vân thờ ơ đáp.Anh nhìn cô vẻ ngơ ngác: "Biết rồi là sao?"Mặc dù sâu thẳm trong trái tim mình, Trương Mỹ Vân biết Chúng Thanh Phong là một người đàn ông đáng tin, nhưng cô vẫn phải tỏ vẻ một chút.Phụ nữ mà, có rất nhiều đặc quyền.Một trong những quyền đó chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.Không tội gì mà Mỹ Vân không tận dụng triệt để đặc quyền của mình trước mặt Thanh Phong."Anh nói thế nào thì em biết như vậy thôi."Chúng Thanh Phong cảm thấy oan ức vì ngoài Trương Mỹ Vân ra, anh chưa từng nói những lời như vậy với bất kì cô gái nào.Kể cả Phạm Khả Hân, người yêu cũ của Thanh Phong."Lẽ nào trong mắt em, anh không đáng tin tới vậy à?""Thôi được rồi, em sẽ thử tin anh một lần."Trương Mỹ Vân giả bộ xuống nước với Chúng Thanh Phong."Tin là tin làm gì có chuyện thử tin?"Nếu Trương Mỹ Vân không chịu thừa nhận sự đáng tin của Chúng Thanh Phong ắt hẳn anh sẽ chẳng buông tha cho cô.Vậy nên cô đành phải gật đầu."Em tin anh! Anh hài lòng chưa?""Nói lời không thật lòng.Phạt!"Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt thanh minh: "Em nói thật lòng mà.Hoàn toàn thật lòng.""Em đừng tưởng anh không cảm nhận được sự miễn cưỡng từ giọng nói của em."Khi nghe Võ Quế Sơn báo tin Chúng Thanh Phong bị tai nạn nghiêm trọng, Trương Mỹ Vân đã vội vàng bắt taxi chạy thẳng từ Sa Pa về Hà Nội vì lo lắng cho anh.Cả quãng đường dài hơn 300 km, lúc nào trong lòng cô cũng như có lửa đốt.Cô chỉ ước có thể mọc cánh để bay về với anh ngay lập tức.Nhưng lúc này thấy Thanh Phong đang miệt mài đôi co với mình, Mỹ Vân nghĩ có lẽ cô đã lo quá đà rồi.Chúng Thanh Phong than thở: "Thật khổ cái thân tôi""Được rồi! Được rồi! Em tin anh3ՆørDSfTñ–š`ÂE©Þ›µÊˎ¥½ü7×»öXÿø.ËÀ~Hõžö†ªÆ®åû œ[}±ÙipӒ×fjm³Ê#b ]ôQúpÙ£/Å tÓµÁpܑäJ‰p^bí‰Y˜[P?`å-lí%…aƒÈA¤@oˆ¿Õ‹ÉØ´sI“0ÔÁë±óÌ©wòÚ°‰+$#½’º~ö»ÑâFá[çëïùԒSf)€R;ÑÅè::¸ƒt‡•1pþ‘ṑ}áƒDèÁrð6î+¤Dznmÿ¬L7«Ý†ìøü­C„PÐÂ[ð½ëã¡M¢6MنŸPPß5ëºÎ*üBñ k·û³yç-è)¥øÖ7›2ŸEŒøw¡5븪‚eî (ögZIƒ!/÷ô4c@¿K I÷ìò.Õ»ù,%¼ñlp nRÜ»÷.JK{¥ê(4þ¹0h²8`PÃó#¯Ó„¼¼”§èÔ°Òj³@äL8dCA{ï±5üÃW1³EZàŸ1W(¸¶ìä ¶rÖhA“RmZiGÇ7•âyü+¡¦¦òÜ4ãMøòV%¬ùinrÞ¦pØ3–¯B]kl›Wq|ÚÏl¥©gÑoýwàüY^s²É©Ãp(T#_àkÓ=±1òŽí߆²>øx_nƒ9’éI¹ü &""Ö»¶L¬áBÑo7þF0ô¥ÖŸ)î†[email protected]ï.¿A»Ê†LÍ;›GŠ1[email protected],Äǝ¶Ì˜l_ö¨—®}²`Û+òwGRr’»ôD×9ϸ#¹ÉwUfs`i»;Ú_T :1g7ìZ̖hšßoÁX.

Chương 278: Tỉnh Lại Nhớ Người 2