Gió bắc cuốn đất, xuân phong không độ. Sắp đến tháng ba, biên ải vẫn thanh bần như cũ. Sắc trời một khắc trước còn thấy màu xanh, trong chớp mắt, nói lật mặt liền lật mặt, gió lạnh quét tới, mây đen hội tụ, đỉnh đầu một mảnh âm u, tựa như hóa thành một bóng mờ, đè trong lòng mọi người. Uất Trì Kim Ô có thể cảm giác được tốc độ của đoàn xe rõ ràng chậm lại, không khỏi vén màn vải lên, rướn cổ nhìn ra bên ngoài. Gió gào thét cuốn theo cát, ái thiếp bên cạnh kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy tay hắn. “Lang chủ, trước khi trời tối, chúng ta vẫn còn kịp vào thành sao?” Âm thanh kiều mị uyển chuyển thoáng hóa giải lo âu trong lòng Uất Trì Kim Ô, hắn vỗ lên đùi ái thiếp, cảm giác co giãn truyền tới từ dưới lớp y phục mỏng tang, có thể tưởng tượng được khi bỏ đi lớp y phục này sờ lên sẽ trơn nhẵn thế nào, nhưng bây giờ hắn không có tâm tư tán tỉnh ái thiếp. “Chắc có thể.” Uất Trì Kim Ô nhíu mày, không chắc lắm. Hắn vốn là vương tộc Vu Điền quốc, lần này phụng mệnh Vu Điền Vương, đi triều…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...