Mùng 10 tháng 3 năm Ung Chính thứ tư. Mùa đông năm nay dường như đặc biệt lạnh, dù trời đã vào xuân, giá rét vẫn như cũ xâm nhập xiêm y, xâm chiếm lòng người. Cao Minh cầm theo giỏ trúc nhỏ, nắm vòng khuyên rỉ sét loang lổ trên cửa, chậm rãi đẩy vào.
“Đây là vụ thứ năm rồi, nghe nói phía thủ đô còn nghiêm trọng hơn…” “Trời ạ, lẽ nào đây là thần phạt sao!” “Tôi nghe người ta nói, đây đều là âm mưu của pháp sư…”
Gió bắc cuốn đất, xuân phong không độ. Sắp đến tháng ba, biên ải vẫn thanh bần như cũ.
Đỉnh Bán Bộ, tên như ý nghĩa, diện tích có đúng một tấc vuông, bước tới trước nửa bước là vách đá vạn trượng, bên trên quái thạch* sừng sững, đủ loại cỏ dại kỳ quái sinh trưởng, phía dưới sương mù mênh mông, thần hô quỷ đứng, sườn núi lởm chởm hiểm ác, thiên địa không nhận.